Đọc truyện Ánh Trăng Hôn Lấy Vì Sao – Chương 47: Đều là anh
Edit: Nấm
Beta: Sa, TH
Tháng giêng, Hải Thành bắt đầu bước vào mùa đông ẩm ướt lạnh lẽo.
Đã ba tháng trôi qua kể từ ngày kết thúc cuộc thi đấu theo lời mời quốc tế, sức hot giảm dần, các đề tài mới thay phiên nhau xuất hiện.
Mùa giải mới của Tuyệt Địa Cầu Sinh cũng sắp sửa bắt đầu.
Câu lạc bộ LUM đề cử thêm vài người mới, huấn luyện viên Tôn để đội hai YHeart luyện tập chung với đội một, Chu Diễn Chiếu trở thành người thay thế của đội một, chuyển sang luyện tập cùng đội hai.
Tết Dương lịch vừa qua, không biết ai đưa tin Z thần sắp tới sẽ ngừng thi đầu, thành công gây nên một làn sóng lớn trong giới thể thao điện tử PUBG.
Còn có người cố tình tìm cách đổ thêm dầu vào lửa, đính kèm ảnh Thẩm Tri Sơ và Chu Diễn Chiếu sóng vai nhau.
【Đúng là nên rút lui đi, giải quán quân cũng lấy được rồi, số tiền nhận được cũng có lời, bây giờ là lúc hạnh phúc cho riêng mình rồi.】
【Chính xác, thật ra Z cũng lớn tuổi rồi, 22 tuổi, cũng tính là khá lớn, tạm thời rút lui cũng rất bình thường, có lẽ sang năm nữa sẽ chuyển qua làm huấn luyện viên?】
【Trong tuyệt địa thì 22 tuổi cũng không coi là lớn, nhưng đây cũng không phải LOL bên cạnh… Lúc đoạt giải còn thề sắt son gì mà đây mới chỉ là bắt đầu của điện tử Trung Quốc, thật ra từ lâu đã muốn rút lui về bán bánh. Đúng là ghê tởm, dối trá!】
【Rút lui vì một người phụ nữ sao?】
【…】
Những suy đoán ác ý cùng những ngôn từ đáng ghê tởm, khiến người ta đọc vậy là quá đủ rồi.
Đương sự còn chưa phản ứng gì, Thẩm Tri Sơ đã tức giận mắng.
“Cái đám bị điên này! Vừa bắt gió bắt bóng đã bắt đầu chửi người, thật là…”
Chu Diễn Chiếu cầm đồ uống lạnh lên tầng thì thấy hình ảnh bạn gái đang nổi giận trước màn hình máy tính.
Cậu buồn cười, lén quan sát cô một lúc.
Đáng yêu thật đấy.
Nhưng lại sợ cô bị chọc tức nên nhanh chóng chạy đến, áp đồ uống lạnh lên má cô.
“Hạ hỏa.”
Thẩm Tri Sơ giật mình.
Thấy người đó là Chu Diễn Chiếu, cô mới bĩu môi khẽ nói: “Anh xem, anh lại bị mắng nữa.”
Chu Diễn Chiếu mở giấy đóng gói đồ uống lạnh hộ cô, đưa vào tay bạn gái mình, “Ngoan nào, em đang xót cho chồng em sao?”
Thẩm Tri Sơ: “…”
Cô từ chối tiếp tục đề tài với cậu nhóc đang lên cơn này, uống một ngụm đồ uống lạnh, nói những suy đoán trước đây của mình cho Chu Diễn Chiếu nghe.
“…Thật ra thì, em cảm giác chuyện này có thể do người trong câu lạc bộ làm, nếu không sao có thể chụp được mấy tấm hình này, chúng ta ít kín đáo như vậy mà.”
Chu Diễn Chiếu nhíu mày.
“Nhưng em cũng không biết vì sao lại như vậy, có thù không đội trời chung sao? Hay chỉ đơn giản chỉ là nhiều chuyện thôi?”
Lúc nói ra hai chữ nhiều chuyện này, cô không khỏi nhíu mày.
Gần như mỗi lần nhắc đến hai chữ “nhiều chuyện” này, tự nhiên trong đầu cô hiện lên một cái tên.
Nhưng lại cảm thấy không có khả năng.
Quan hệ giữa hai người họ với Ngọc Ngọc đúng là không thân thích gì lắm, cũng không cùng bộ phận, dù có duyên phận gì thì cũng mấy tháng mới có thể gặp nhau một lần.
Còn có thể có thù oán ư?
Chu Diễn Chiếu gật đầu, nói: “Anh biết rồi.”
Anh gọi một cú điện thoại, để nhân viên của câu lạc bộ tra xem địa chỉ IP.
Ngay sau đó đã nhận được hồi âm.
“Tuy rằng sử dụng IP ảo, có điều dễ phá hơn nhiều so với các nền tảng, trước mắt nhìn qua thì đúng là địa chỉ IP từ câu lạc bộ.”
“Có thể tra được ở bộ phận nào không? Hay ở máy nào không?”
“Vậy đợi khoảng hai ngày, tôi phải đi xác nhận một chút mới được.”
“Làm phiền rồi.”
Cúp điện thoại, ánh mắt Thẩm Tri Sơ sáng ngời nhìn cậu, “Được không?”
“Họ nói có thể tra được.”
“Em cũng rất tò mò, ai lại có thể hận em đến vậy.”
Chu Diễn Chiếu hôn lên trán cô, hỏi: “Sao lúc trước không nói suy đoán đó với anh? Hay nói với anh Phàm?”
Thẩm Tri Sơ cười, “Còn không phải do em ngại phiền phức sao. Lúc đó sắp thi đấu, em lại nói chuyện vô vị này làm ảnh hưởng đến mọi người, vậy thì không hay lắm. Hơn nữa chúng ta vốn đang vụng trộm yêu đương, nên ít thể hiện một chút… Sau đó thì nhiều chuyện xảy ra quá nên quên mất, ai ngờ được người đó lại xen vào lần nữa.”
“Được rồi, anh biết vợ rất chu đáo, chuyện này cứ giao cho anh đi.”
“… Chu Diễn Chiếu, anh mau đi tập luyện đi!”
Thứ sáu này là ngày làm việc cuối cùng của năm nay.
Thẩm Tri Sơ nghe được tin Ngọc Ngọc bị sa thải từ Tiểu Chi.
Cô vô cùng kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Vì sao thế?”
“Nghe nói do tiết lộ thông tin của công ty.”
Lý do này khiến người khác khó hiểu, nhưng Thẩm Tri Sơ vừa nghe qua đã hiểu ngay.
Sau khi tan tầm, cô lặng lẽ hỏi Chu Diễn Chiếu.
Chu Diễn Chiếu gật đầu, lạnh lùng đút hai tay vào túi, đáp: “Ừ, phải.”
Thẩm Tri Sơ há hốc miệng, có chút khiếp sợ, nhanh chóng hỏi tiếp: “Chị ta là người đăng sao? Lý do là gì?… Em đã chọc gì chị ta sao?”
“Chị ta là bạn gái của bạn học cùng lớp em.”
“Ai?… Hứa Sơ Dương?” Thẩm Tri Sơ ngây người, một lúc lâu sau mới nói tiếp, “Mà… Năm nay Ngọc Ngọc bao nhiêu tuổi rồi?”
Chu Diễn Chiếu cười như không cười nhìn cô, không nhịn được cúi xuống hôn lên mặt cô.
Thẩm Tri Sơ tò mò chỉ muốn nghe kể chuyện, nhanh chóng đẩy ra.
Chàng trai bên cạnh có chút không vui, cậu “hừ” một tiếng, dứt khoát nói: “Sau đó bạn cùng lớp em tới công ty, đúng lúc nói chuyện với cô ta, rồi thêm số, và thường xuyên liên lạc với nhau.”
“…”
Đúng là quá ghê gớm.
Thẩm Tri Sơ vẫn cảm thấy mờ mịt, hơn nửa ngày vẫn chưa khôi phục lại tinh thần, “Vậy… Do chị ta ghen ghét với em nên mới làm như vậy sao? Sao hai người đó có thể nực cười như vậy chứ, lo chuyện yêu đương của mình thì không được sao, còn có ý định muốn hãm hại? Nhưng sao anh biết được nội tình? Ngọc Ngọc tự nói ra sao?”
“Không phải.”
“Hả?”
“Máy tính làm việc của cô ta bị kiểm tra, rồi lộ ra phần lịch sử trò chuyện. Cô ta tiết lộ rất nhiều chuyện cơ mật của công ty, nên mới bị sa thải.”
“…”
Câu hỏi quanh quẩn Thẩm Tri Sơ từ nãy đến giờ cuối cùng cũng được giải đáp.
Chắc sang năm mới ổn hơn.
Nếu Ngọc Ngọc đã bị xử phạt, Thẩm Tri Sơ cũng chẳng nhớ chuyện này quá lâu, cô mau chóng ném nó qua một bên.
Sau khi về đến nhà, cô coi chuyện này như chuyện cười chia sẻ với Đại Mộng.
Trong điện thoại, giọng của Đại Mộng hơi lơ đễnh, tốc độ trả lời cũng rất chậm.
“Đại Mộng? Đại Mộng?”
“… Hả? Ừ ừ ừ, tớ đang nghe đây.”
Thẩm Tri Sơ cười, “Cậu sao thế?”
Đại Mộng im lặng trong chốc lát, đột nhiên dè dặt nói: “Sơ Sơ, gặp rồi nói.”
“Cậu muốn hẹn tớ sao? Vậy khi nào gặp?”
“… Đến lúc đó cậu sẽ biết.”
Một câu trả lời khó hiểu.
Thẩm Tri Sơ cúp điện thoại, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Cô chưa kịp gửi tin nhắn để hỏi chi tiết thì mẹ Thẩm đột nhiên gõ cửa đi vào: “Thẩm Tri Sơ!”
“… Dạ?”
“Chu Diễn Chiếu phải về nhà ăn tết sao?”
Thẩm Tri Sơ mỉm cười, gật đầu.
“Ừ, vậy con hẹn cậu ấy đêm giao thừa về nhà mình ăn một bữa đi, đúng lúc anh con cũng muốn dẫn bạn gái về nhà, cùng nhau ăn một bữa cơm.”
“Anh con?! Dương Lục Mông? Anh ấy có bạn gái?!”
“Đúng vậy, con không biết sao? Nghe nói bạn gái nó là bạn thân của con? Trước kia từng tới nhà mình chơi.”
Thẩm Tri Sơ: “…”
Đêm giao thừa hôm đó.
Vì nhiều người nên nhà họ Thẩm vô cùng náo nhiệt.
Đại Mộng cúi đầu nguyên bữa cơm hôm đó, cố gắng tránh né ánh mắt giết người của Thẩm Tri Sơ.
Thẩm Tri Sơ nghiến răng nghiến lợi, xách cô ấy vào phòng, “Sao cậu không nói sớm cho tớ biết?!”
“Ha ha ha, Sơ Sơ, còn không phải do tớ ngại sao…”
“Cậu!”
Thẩm Tri Sơ thở phì phì, dáng vẻ vô cùng muốn đánh người.
Buộc Đại Mộng phải chạy như điên ra ngoài tìm Chu Diễn Chiếu cứu mạng.
Chu Diễn Chiếu đang ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm với Dương Lục Mông, vừa nhìn thấy Đại Mộng chạy tới thì cười khẽ một tiếng, vẫy tay với gương mặt oán phụ của Thẩm Tri Sơ chạy tới phía sau, “Sơ Sơ.”
Thẩm Tri Sơ trừng mắt với Đại Mộng rồi nhìn Dương Lục Mông một cái, sau đó ngồi xuống cạnh Chu Diễn Chiếu.
Chu Diễn Chiếu đưa điện thoại mình tới trước mặt cô.
Thẩm Tri Sơ không hiểu: “Hả?”
“Em vào xem Weibo của anh.”
Hầu như Chu Diễn Chiếu không đăng bài trên Weibo, lần cuối cậu đăng là tấm ảnh chụp Thẩm Tri Sơ trong cuộc họp thường niên.
Thành công khiến Thẩm Tri Sơ bị phân tâm, cô nhìn một chút, hỏi lại: “Xem gì cơ?”
“Xem bình luận.”
Các bình luận trước đó đã bị đè xuống, thay vào đó là các bình luận trên top, hầu như đều bày tỏ, còn có cả mấy ID chị gái để ảnh chân dung, đang điên cuồng đòi lấy chồng.
Thẩm Tri Sơ ngẩng đầu nhìn cậu.
Chu Diễn Chiếu mỉm cười, ấn bả vai cô, kéo về phía mình.
Cậu thuận tay cầm điện thoại, nói bên tai cô: “Hôm nay gọi anh tới đây, chứng tỏ ba mẹ em đều chấp nhận anh rồi, đúng không.”
“…”
“Đến lúc cho anh một danh phận rồi.”
Ngón tay thon dài lướt nhanh như bay trên màn hình điện thoại.
Điện thoại Thẩm Tri Sơ “tinh tinh” vang lên.
Đây là tiếng thông báo đặc biệt chú ý của Weibo.
Weibo nhạt nhẽo của Chu Diễn Chiếu cuối cùng cũng cập nhật thêm một bài viết mới.
“Đã kết hôn. @ Chị gái nhỏ Tri Sơ”
Thẩm Tri Sơ không coi ai ra gì, dựa vào lòng Chu Diễn Chiếu, im lặng nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu.
Cô chia sẻ Weibo của anh.
Cô nghĩ ngợi, lại không cho anh xem, cầm điện thoại lén chỉnh sửa gì đó rất lâu.
“Cảm ơn anh luôn đã dũng cảm đến bên em, gặp được anh là điều may mắn biết bao. Quãng đời còn lại, trăng sao mặt trời, ba bữa bốn mùa, đều là anh. //@LUMYanZZZ: Đã kết hôn. @ Chị gái Tri Sơ”
Chu Diễn Chiếu nở nụ cười.
“Bà xã, tất cả những chuyện không vui sau này, đều có anh che chở phía trước cho em.”