Đọc truyện Ánh Trăng Hôn Lấy Vì Sao – Chương 20
Edit: Kali
Beta: TH
Đại Mộng điên tiết chửi một mạch không ngừng, làm cho nhóm chat của lớp vốn yên lặng lâu này cũng trở nên bùng nổ.
【 Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì vậy? 】
【 Đại Mộng và Hứa Sơ Dương chia tay rồi sao? 】
【 Vậy có liên quan gì tới Thẩm Tri Sơ? Cô ấy không phải đang làm việc ở câu lạc bộ esport sao? 】
Đương nhiên cũng có người khuyên can.
【 Đại Mộng đừng nóng giận, hạ hỏa! 】
【 Có chuyện gì từ từ nói, đều là bạn cùng lớp cả mà! 】
……
Thẩm Tri Sơ cảm thấy những đứa bạn cùng lớp đều đang xem náo nhiệt.
Mấu chốt là cô bị gọi tên nhưng lại hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thẩm Tri Sơ gấp đến độ chờ không nổi nữa, vội gọi điện thoại cho Đại Mộng.
“Tít—— tít—— tít ——”
Đổ chuông hơn nửa phút cũng không có ai nghe máy.
Cô không còn cách nào khác đành cúp điện thoại, nhanh chóng về nhà.
Đang trên đường nên nghe điện thoại không tiện, chỉ có thể về nhà trước đã rồi nói sau.
……
Nhóm lớp nháo cả lên, Đại Mộng cũng không thấy đâu nữa, người trong cuộc Hứa Sơ Dương cũng không thấy ngoi lên.
Thẩm Tri Sơ nuốt không nổi cơm tối, cầm điện thoại không có việc gì cũng phải xem một chút.
Chờ tin nhắn của Đại Mộng.
Mãi cho đến hơn 9 giờ tối, Đại Mộng mới vội vã mà gọi điện lại: “Sơ à, lúc nãy vừa gáy xong thì bị quản lý bắt đi làm thêm giờ, nên không nghe điện thoại được…”
Cô ngồi tám chuyện một hồi, Thẩm Tri Sơ có chút sốt ruột: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại đột nhiên tức giận? Có liên quan tới tớ sao?”
Đại Mộng im lặng.
Một hồi lâu, cô mới gượng cười một tiếng: “Thật ra cũng không có chuyện gì đâu…”
“Đại Mộng!”
“Được rồi, chính là cái tên điên Hứa Sơ Dương, đi nói xấu lung tung khắp nơi về cậu. Nói cậu vừa cặp kè với đại gia lại vừa có quan hệ mập mờ với tuyển thủ esport, bảo cậu một chân đạp hai thuyền…”
Thẩm Tri Sơ: “…”
Vậy à.
Thì ra là như vậy.
Đại Mộng: “Sơ à, cậu đừng nóng giận, tớ đã chửi hắn lên bờ xuống ruộng rồi.”
Thẩm Tri Sơ cũng cười kiểu phát cáu: “Đừng để ý đến hắn, hắn tuỳ tiện nói rồi thôi, tớ là cây ngay không sợ chết đứng.”
“Chắc chắn rồi! Nhưng mà… Hắn nói hôm nay lúc đi tìm cậu có nhìn thấy bạn trai của cậu hả? Không phải là Z Thần sao?”
“Đó là anh họ của tớ!”
“…”
Thẩm Tri Sơ nghĩ lại, hôm nay Dương Lục Mông hình như cũng không có mặc quần áo như mấy ông nhà giàu mới phất lên mà.
Sao có thể bị hiểu lầm thành đại gia chứ!
Thẩm Tri Sơ ghê tởm đến mức không chịu được, sau đó cũng nói với Đại Mộng chuyện hôm nay Hứa Sơ Dương chạy tới chặn cửa cô.
Đại Mộng trầm mặc một hồi.
Thẩm Tri Sơ bỗng nghĩ đến Hứa Sơ Dương là lại cảm thấy buồn nôn. Dù sao cũng là bạn trai cũ của Đại Mộng được một khoảng thời gian.
Đại Mộng vẫn luôn kiên định đứng về phía cô, nhưng đồng thời cô ấy cũng tự xát muối miệng vết thương lòng.
Cô lập tức có chút ngượng ngùng.
Khó khăn mà mở miệng nói: “Tớ… Đại Mộng, tớ không phải có ý đó…”
Chuyện Hứa Sơ Dương thích cô, thật ra ai cũng không ngờ tới.
Thẩm Tri Sơ cảm thấy cô và hắn duy trì khoảng cách vô cùng hoàn mỹ. Nếu không phải có Đại Mộng ở giữa, cô thật sự cũng không nói một câu gì với bạn trai của bạn thân cả.
Có chút áy náy, có chút tự trách.
Nhưng cũng có chút oan ức.
Đại Mộng thở dài: “Ngủ, lần sau hẵng nói, ngủ ngon.”
“… Ừm, ngủ ngon.”
–
Thẩm Tri Sơ lo lắng Hứa Sơ Dương lại đến, vừa hốt vừa bồn chồn mất mấy ngày.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô cũng không còn thời gian để lo lắng nữa.
Sau khi tiếp nhận phân bộ LUMPUBG có rất nhiều hoạt động công việc, công việc của Thẩm Tri Sơ càng thêm bù lu. Mỗi ngày đều làm không xong, viết bảng biểu làm số liệu gì đó, ở trong văn phòng xoay mòng mòng.
Nháy mắt đã hai tuần trôi qua.
Kì nghỉ sau thi đấu cũng qua, các tuyển thủ PUBG đều phải bắt đầu huấn luyện trở lại.
Nghe Phàm Lạc nói, kì nghỉ sau thi đấu lần này lại tiến hành dẫn viện binh, kế hoạch của câu lạc bộ là sang năm bồi dưỡng một đội thứ hai, cũng sẽ tuyển đội dự bị cho đội chủ chốt.
Khu biệt thự sẽ càng ngày càng náo nhiệt.
Thẩm Tri Sơ nghĩ đến sẽ gặp Chu Diễn Chiếu, tim không kìm được bắt đầu đập mạnh.
Lâu rồi cô không thấy cậu.
Có phải rất xấu hổ hay không…
Hơn nữa, túi quà cậu tặng còn ở trong túi xách của cô, không thể làm rớt.
Thẩm Tri Sơ ôm mặt, đang làm việc mà lại suy nghĩ miên man.
Tiểu Chi ôm máy tính đi ngang qua, nhìn thấy cô, rất kinh ngạc gọi cô một tiếng: “Sơ Sơ?”
Thẩm Tri Sơ ngồi dậy, làm bộ sửa sửa tóc, che dấu vẻ mặt kì lạ vừa rồi của mình, “A, Tiểu Chi à… Có chuyện gì thế?”
“Sao cậu còn ở đây, không phải ngày mai cậu phải đến biệt thự sao? Huhu, không nỡ rời xa cậu.”
Thẩm Tri Sơ ngẩn người, “Tớ chưa thấy thông báo.”
“Thông báo thì hẳn là chiều nay sẽ gửi cậu? Hôm qua bọn họ đã trở lại rồi, vừa mới phát bưu phẩm bảo tớ bây giờ đi làm hoạt động phỏng vấn. Khoảng ngày mai sẽ chính thức bắt đầu huấn luyện.
Nghe nói lần này tổ huấn luyện viên đưa vào thêm một huấn luyện viên người Hàn Quốc để giúp đỡ cho huấn luyện viên Tôn, chắc chắn là phải cần phiên dịch viên rồi!”
Tiểu Chi mếu máo, “Lần này không ai đi ăn cơm trưa với tớ nữa.”
Bởi vì ở tòa nhà chính, không có dì nấu cơm giống như biệt thự, Thẩm Tri Sơ vẫn luôn đi nhà ăn để ăn cơm với Tiểu Chi.
Cô vừa đi, Tiểu Chi đã đi chung với những cô gái ở các bộ môn khác.
Thẩm Tri Sơ cười một tiếng.
Cô còn định nói, cô cũng có thể mỗi ngày vào buổi trưa đến nhà ăn để ăn cơm với cô ấy mà.
Nhưng lúc há miệng, lại đột nhiên nghĩ tới, trở lại căn cứ, giữa trưa còn chưa tới thời gian cô đi làm đâu.
Chỉ có thể từ bỏ.
Tiểu Chi nhảy nhót đi làm phỏng vấn.
Thẩm Tri Sơ làm việc trong văn phòng rồi cũng đến giờ tan việc, vẫn không thấy thông báo bảo cô dọn tới biệt thự đâu.
Hơn 7 giờ, Phàm Lạc trở lại văn phòng, thấy cô vẫn còn ở đó thì sửng sốt một chút.
“Sơ Sơ? Em vẫn chưa tan làm sao?”
Thẩm Tri Sơ “ừm” một tiếng, gật đầu, “Em về ngay đây ạ.”
Cô bần thần trong chốc lát, đã đi ra tới cửa vẫn không thấy Phàm Lạc có ý muốn kêu cô lại.
Không nhịn được bèn nói: “Chuyện là, anh Phàm này…”
Phàm Lạc ngoảnh đầu lại: “Hửm?”
Thẩm Tri Sơ cúi đầu, di di mũi chân dưới mặt đất, “Ngày mai em… Vẫn đi làm thời gian như cũ sao ạ?”
Phàm Lạc không hiểu, “Đúng vậy.”
“Vậy… em, em không cần dọn qua bên PUBG nữa sao sao?”
Vừa hỏi xong, cô đã đỏ mặt.
Phàm Lạc trầm mặc, vẻ mặt dần dần nghiêm trọng.
Anh gọi Thẩm Tri Sơ vào phòng họp.
Lúc sau Thẩm Tri Sơ ngồi xuống, Phàm Lạc thuận tay đóng cửa phòng họp lại.
“Sơ Sơ, em thành thật trả lời anh, em và Z thật sự không có gì sao?”
Thẩm Tri Sơ mở to hai mắt, không biết vì sao lại hỏi chuyện này.
Dư luận đã qua lâu rồi, gần đây không thi đấu, không có độ chú ý, thảo luận trên Weibo cũng dần dần ít lại.
Hai tuần, đủ để cho fans hâm mộ dễ quên quên đi rất nhiều chuyện.
Về sau nghĩ lại, chẳng qua cũng chỉ là một tin tức nhỏ mà thôi.
“Thật sự không có…”
Vả lại cho dù có thì cũng đã bị bóp chết từ trong trứng nước mất rồi.
Phàm Lạc gật đầu, “Huấn luyện viên Tôn bên kia đã dặn dò anh, nói bây giờ không để em qua, bọn họ đã mượn phiên dịch nam ở phòng ban WAR3 rồi.”
“…”
“Tuy chuyện này không phù hợp với quy trình của câu lạc bộ, nhưng tổng giám đốc cũng đã đồng ý rồi, cho nên…”
Vành mắt Thẩm Tri Sơ đỏ lên, cúi đầu, không muốn nghe nữa, cắt ngang lời nói của Phàm Lạc.
“Được… Được rồi, em biết rồi.”
“Sơ Sơ à.”
“Không có chuyện gì thì em tan làm trước. Anh Phàm, ngày mai gặp lại.”
Thẩm Tri Sơ xách theo túi, cúi đầu rời khỏi phòng họp.
Phàm Lạc ở sau lưng thở dài, không nói gì nữa.
–
Lúc đi ra câu lạc bộ, Thẩm Tri Sơ đã nghĩ thông suốt rồi.
Ở lập trường của huấn luyện viên Tôn mà nói, hành động này không hề sai chút nào —— một người là nhân viên lại ầm ĩ tai tiếng với học trò của mình. Một người là đội trưởng, ngôi sao tương lai, nặng nhẹ như thế nào vừa nhìn là biết ngay.
Hơn nữa cũng không phải đuổi việc cô, chỉ là để cô công tác ở tổng bộ mà thôi.
Nhưng Thẩm Tri Sơ suy nghĩ kĩ một chút, lại cảm thấy sau khi tiếp xúc với huấn luyện viên Tôn thì anh ta cũng không như là loại người này.
Anh ta hẳn là loại người mà chỉ cần thành viên chú tâm huấn luyện, đặt huấn luyện lên hàng đầu, những việc khác ngoài việc huấn luyện đều không quan tâm.
Cũng sẽ không làm khó dễ những nhân viên vô tội.
Kết hợp lời kể trước đó của Tiểu Chi, nói Chu Diễn Chiếu và huấn luyện viên Tôn mắng nhiếc một trận…
Chẳng lẽ Chu Diễn Chiếu nói gì đó rồi?
Thẩm Tri Sơ dừng lại.
Phía sau chính là toàn bộ khuôn viên hoành tráng của Lộ Mỹ, công nghiệp thi đấu thể thao điện tử không có thời gian tan làm rõ ràng. Mặc tòa nhà chính, từng phòng trong những phân bộ ở biệt thự vẫn còn sáng đèn.
Cực kỳ loá mắt.
Cô sờ sờ cái hộp nhỏ vẫn còn trong túi.
Cười một tiếng.
Lại đi tới trước vài bước, là một con phố Hàn Quốc vô cùng náo nhiệt. Trên đường cũng sẽ gặp nhân viên của câu lạc bộ tới ăn cơm, hoặc là tốp năm tốp ba đi mua đồ.
Thẩm Tri Sơ ngẩng đầu, một hình bóng quen thuộc đang dựa vào cột điện cách đó không xa.
Người nọ vóc dáng cao, cao ngất như cây tùng.
Cho dù là đang đứng ở chỗ ngược sáng của đèn đường, nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn ra khuôn mặt tinh xảo của cậu.
Thấy Thẩm Tri Sơ đi qua, người nọ đứng thẳng lên.
Cậu nhẹ nhàng cười một tiếng, mở miệng nói: “Tôi đợi em nãy giờ rồi.”
Cả đời này Thẩm Tri Sơ chưa hề có khoảnh khắc này, tâm tình vào lúc này càng thêm phức tạp.
Thậm chí cô không rõ mình đang vui hay buồn nữa, giống một cô gái tơ tưởng ái tình một cách kì quái vậy, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
Cô nói: “Chu Diễn Chiếu, chào buổi tối.”
Chu Diễn Chiếu vẫn đút hai tay trong túi quần, bộ dáng vô cùng hững hờ, khí chất lãnh đạm, nhưng lúc nhịn cười lại mang theo sự độc đáo của tuổi trẻ.
“Chào buổi tối, đã ăn cơm chưa?”
Thẩm Tri Sơ lắc đầu.
Cô mò túi quà nhỏ trong túi xách hồi lâu, hai ba bước đi qua nhét vào tay của Chu Diễn Chiếu.
Chu Diễn Chiếu ngưng cười.
Cậu cúi đầu, cố chấp nhìn vào mắt của Thẩm Tri Sơ, “Em không muốn biết vì sao tôi lại thích em à?”
Thẩm Tri Sơ dừng một chút, sau đó dùng sức lắc đầu.
“Chu Diễn Chiếu, cậu vẫn còn là một cậu bé. Bây giờ quan trọng nhất là thi đấu, nói chuyện yêu đương không thích hợp với tuổi của cậu bây giờ, cũng không thích hợp tình hình trước mắt của cậu. Nếu không giành được thành tích cao sẽ không tốt.”
Cô ra vẻ thoải mái mà nói.
Vẻ mặt của Chu Diễn Chiếu trầm xuống một chút.
Hơn nửa ngày, cậu mới phun ra một câu chửi tục, “Đệch.”
–
Va lung tung zui zẻ hong quạu nào bạn Chu.:))))