Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 7: CẬU LÀ MỘT NGÔI SAO
_ Kệ tôi, liên quan gì đến ông chứ? – Minh cột dây giày xong đứng dậy,giọng điệu vẫn không thay đổi bước ra khỏi phòng. Và đương nhiên là sẽcó một cái đuôi lót tót theo sau.
_ Cậu đi đâu vậy?
_ Ăn! Chờ chết đói chắc! Mà tôi nói ông biết đừng có mà quấy rầy bữa ăncủa tôi đấy – Minh gắt lên, sực nhớ gì đó, thế là cậu xoay lại – Tôi có chuyện này muốn nói với ông! – Làm vẻ mặt lưỡng lự.
– Ông Quang Huy đang đắc chí vì nghĩ Minh sẽ đồng ý đóng vai Kay:
_ Được thôi nói đi.
_ BODY ÔNG HÔI NHƯ CÚ ẤY!!! TRÁNH XA TÔI RA! – Minh nói xong nở một nụcười nửa miệng, câu nói ấy đủ lớn để lọt vào tai các vệ sĩ và họ cũng cười khúc khích.
Mặt ông Quang Huy đơ như cây cơ vì đã nghĩ sai ý đồ của Minh và bị cười vào mặt.
Mà nhờ Minh nói ổng mới để ý trên người ông ta toàn là mùi thức ăn thực sự rất kinh khủng.
Ông ta ậm ừ rồi chui vào trong restroom của phòng Minh một cách tự nhiên để rửa những vết nhơ trên quần áo. Ông Huy bước ra thì Minh đã biến đâu mất, ông chợt nhớ ra là Minh nói đi ăn nên bước ra khỏi phòng nhưngnhìn lại thấy cái thân hình thân tàn ma dại của mình, lấm lét tự độcdiễn:
_ Không được! Với cái body như thế này thì không thể nào xuống dướiđược, mất mặt lắm! – Ông ta đang lẩm bẩm thì nhìn thấy cái áo hoodiemàu đen của Minh được treo trên móc áo ở cửa tủ quần áo. Quang Huy tự nhiên lấy rồi mặc vào, sau đó ông hí hửng rời khỏi phòng mà đi xuống nơi có thể tìm được Minh_nhà hàng ở đại sảnh kháchsạn.
Còn về phần Minh, sau khi bỏ mặc ông Huy trên phòng của mình thì cậu đi xuống nhà hàng của khách sạn để giải quyết xong bữa ăn tối chưakịp ăn của mình.
Alex cũng lặng lẽ đi sau. Nói chung, anh ấy đã đến lúc phải dán nguyên cái sô-lô-gan lên mặt là:
”Ở đâu có Hiểu Minh ở đó có Alex (???)”
***
Cửa thang máy mở ra, như một quy luật thường ngày, mọi người vẫn té ngửa sầm sập xuống sàn “Như một thói quen”. Kệ họ, thấy trai đẹp vẫn xịt máu mũi, chảy nước dãi là chuyện thường lệ rồi. Bà tiếp tân nhìn Minh bướcqua mắt trợn hình trái tim I Love You nhấp nháy, đưa tay lên miệng témnước dãi thèm thuồng. Ông Quang Huy cũng đã đuổi kịp Minh, thấy cảnh ấyông ta nháy mắt tự hào về phía bà tiếp tân như thể Minh là cái gì đó của ông vậy.
Minh ngồi vào bàn ở trung tâm nhà hàng. Tiếng violin làm nổi bật lênphong cách châu Âu điển hình. Minh chọn đại một vài món qua loa rồi ngồi một cách vô động, ngoại trừ con mắt vẫn khẽ chớp, môi khẽ mấp máy thìcậu hầu như không có cử động nào khác. Đẹp như một pho tượng Hi Lạp được điêu khắc tinh xảo.
Ông đạo diễn kéo ghế ngồi xuống đối diện cậu, tay chống cằm nhìn Minh chăm chú.
Minh chau mày cau có:
_ Ông không ngồi chỗ khác được à? Tôi đã nói là ông để tôi yên cho tôi ăn nốt bữa tối mà!.
_ He he, không nói nữa là không làm phiền cậu chứ gì, còn kêu tôi ngồi chỗ khác hả? Mơ đi!
Minh nhăn mặt, giọng gầm gừ, tay nắm chặt lại như muốn đánh người:
_ Ông…!
_ Sợi dây chuyền! Sợi dây chuyền! – Ông ta nói rù rì nhắc nhở kèm theovẻ mặt chút lí lắc chút hăm dọa. Minh nín lặng kiềm chế. Vì sợi dâychuyền phải nhịn ông ta một bước. Tên đạo diễn này thật quá đáng, trònào cũng dám nghĩ ra, không lường trước được.
Thức ăn được dọn ra, mặc kệ Alex có muốn đảm bảo an toàn gì đó, cậu xuatay bảo Alex cứ đứng đó không cần thử, ai mà dám đụng vào cậu thì đúnglà số tàn. Nhưng trước khi ăn có một nguyên tắc bắt buộc của dòng họStewart: Cầu nguyện.
Minh đan tay vào nhau, chống ngang cằm, hàng mi cong cong dày và đen khẽ khép lại, môi thốt ra những âm thanh rất nhỏ mà chỉ mình cậu biết, nhìn cậu lúc này thật đáng yêu không thể tả luôn đấy (thật không?). ÔngQuang Huy thích thú với bộ dạng này của Minh, cậu ta thật đặc biệt. Đôilúc ngang tàn, hống hách, bốc đồng, hung hăng, lạnh lùng không thể tả.Đôi lúc trong sáng, thánh thiện, khuôn mặt thiên thần một cách khó hiểu.
Minh khẽ mở mắt, cái mặt chình ình của cha Quang Huy ám ảnh cậu từ cái nhìn đầu tiên.
Cậu kết thúc cuộc cầu nguyện của mình theo cách chào của đạo Thiên Chúa.
_ Ông bị gì vậy làm gì mà nhìn tôi dữ vậy?
_ Không ngờ cậu cũng ngoan đạo đến vậy! Lúc nào trước khi ăn cậu cũng cầu nguyện à?
_ Lúc trước thì không, giờ thì có. – Giọng Minh yếu ớt kì lạ, ánh mắtđột nhiên buồn da diết nhớ về kì ước xưa. Cậu thèm bị cái kí đầu đau ứanước mắt của người đó, cái ngoắc mũi đầy yêu thương, cái thè lưỡi trêuchọc của cậu bé đó. Cũng cậu bé đó đã dạy cho cậu ngoan đạo, yêu đạo.Cậu bé không-thích–ăn-kem.
_ Cậu có chuyện gì buồn liên quan đến chuyện cầu nguyện à? – Cái tật tò mò của ông Quang Huy lại trỗi dậy.
_ Không có! – Minh lạnh nhạt trả lời, tay thì đang phanh thây miếng bít tết trên đĩa.
_ Tôi nghĩ cậu không phải là người lạnh lùng, cậu chĩ cố tạo ra vẻ ngoài như vậy, càng cố thì càng dễ phát hiện sơ hở. Cậu biết vì sao không? Vì cậu sở hữu một đôi mắt biết nói. Sự u buồn, căm hận đều toát lên đó.Cậu là một thanh niên trẻ bốc đồng và nhiệt huyết, cậu không phải mẫungười ưa tĩnh lặng. Thích tìm tòi, khám phá, ưa vận động, cá tính mạnhmẽ nhưng biểu hiện vẫn còn rõ sự trẻ con. Nhất là cái cách cậu mím môi,chau mày, phồng má. Đó là thói quen của cậu. Cậu diễn được lắm nhưng với con mắt của một đạo diễn thì tôi có thể chụp ngay khuyết điểm ấy ngay.Tôi chỉ nói thế thôi, cậu từ từ mà khắc phục nhé! Tôi không biết cậu“diễn” như thế có mục đích gì, nguyên do gì nhưng tôi nghĩ là bản thânmình thì tốt nhất, thoải mái nhất. – Đạo diễn Quang Huy tuôn ra một hơi, một đòn tâm lý hạng nặng, có sức công phá bom đạn đánh thẳng vào Minh.
Minh mở to mắt, ngồi thẳng người nhìn ông ta đầy thách thức nhưng cũngđầy nể phục vì trước giờ rất ít ai biết được bản chất thật sự của cậu.Cậu sợ ông ta thật rồi!
_ Cuối cùng ông theo tôi làm gì?
_ Tôi muốn biến cậu thành một ngôi sao!
_ Nhằm mục đích gì? Kiếm tiền cho ông à? – Kèm theo một nụ cười khinh bỉ.
_ Không! Tôi muốn biến cậu thành một ngôi sao vì đó là niềm vui của tôi, của cậu, của công chúng! Còn cậu muốn nghĩ về tôi như thế nào thì tùy!
Cậu nói, tay nắm chặt lại như đang cố kìm nén một thứ gì đó. Và trongmắt cậu đang hiện lên một ngọn lửa thù hận cháy ngùn ngụt, ngọn lửa đókhông phải dành cho ông Quang Huy mà là cho người đánh mất đi những nụcười thiên thần của cậu. Từng ngày, từng ngày một, đến giờ thì cậu chỉcòn lại khuôn mặt lạnh nhạt không cảm xúc cùng sự cô đơn đeo bám cậu dai dẳng:
_ Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú để đóng phim, nếu không hứng thú thì làm sao mà có niềm vui được, mà cho dù tôi muốn đóng phim thì tôicũng chẳng vui vì tôi không có khái niệm là “niềm vui” trong tiềmthức. Ông đã hiểu chưa? Nếu ông đã hiểu thì đừng làm phiền tôi nữa!
Cậu hận, hận người đó đến thấu xương và cậu thề rằng mình sẽ trả thù dù cậu chỉ còn một hơi thở cuối cùng.
_ Và tôi muốn cậu sống đúng như bản thân của mình không trốn tránh hay giả vờ!
_ Tôi không cần! Nhảm nhí! – Minh hừ lạnh, nhấp một ít rượu và tiếp tục ăn.
_ Chưa chắc là vậy, một khi đã gia nh……- ” ọt…ọt… rột…rột… ọt…”- Ông đạo diễn đang nói thì bao tử thay lời chủ nhân nói tiếp. Thú thật là nãygiờ cũng đói lắm nhưng ví của ông đã làm rơi ở đâu mất rồi. Chắc là nộitrong khách sạn này thôi nhưng ông kiếm đi kiếm lại rồi nhưng vẫn khôngthấy, không biết bây giờ nó ở đâu nữa.
_ Tôi không hiểu được tiếng bao tử đâu nhé! – Minh bật cười, nhưng vẫncó phần gượng ép, không tự nhiên. – Tại sao đói lại không ăn? Đừng nóivới tôi là ông không có tiền nhé! À phải rồi không có tiền nên mới làmnhân viên đưa thức ăn ở nhà hàng này phải không? – Thấy ông Quang Huy đơ đơ do quê nên cậu châm chọc thêm.
_ Không.. không phải…. tại… – Ông ta nói ấp úng hai tay thì đan vào rồilại rút ra một cách e thẹn, thục nữ nhìn mà nhịn cười không được.
_ Tại sao?
_ Tại tôi mất … “ọt..rột…rột”…ví nên không dám gọi! – Đến nước này thì ông ta đành khai thật.
_ Vậy à! Giờ ông muốn ăn gì? – Thấy ông ta đói mà phát tội nên Minh tốt bụng một lần vậy.
_ Cậu trả à? – Nghe Minh hỏi thế thì mắt ông sáng rỡ.
_ Ừ! Nhưng với một điều kiện: ông trả tôi sợi dây chuyền, được chứ?
_ Không! Thà chết đói còn hơn! – Ông ta cương quyết
_ Vậy thì nhìn đi nhé! – Minh nói xong ngồi ăn một cách ngon lành.
_ Được! Đến nước này thì cậu đừng trách tôi!
_ HỬ?
_ Nếu cậu còn đối xử với tôi như vậy thì cậu không cần đóng phim nữa, tôi không làm phiền cậu nữa!
_ Thế thì tốt! – Minh thản nhiên nói nhưng trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm.
_ Và tôi sẽ không trả lại sợi dây chuyền của cậu! Vậy thì tốt chứ? Tôi đi đây! Tạm biệt cậu.
_ Khoan đã! Làm gì mà gấp vậy? Lúc nãy ông muốn nói với tôi điều gì cònchưa nói thì giờ nói đi! Vừa ăn vừa nói – Hiểu Minh nghe ông ta nói thếthì giật mình réo lại.
_ Thôi! Tôi đã nói là không làm phiền cậu nữa mà! – Ông ta được nước làm tới.
_ Giờ ngồi xuống không thì bảo? – Minh phát bực vì thái độ của ông ta.
_ Ơ… Ngồi thì ngồi! – Ông Quang Huy nói vậy chứ lòng thì mừng húm vìMinh đã gọi mình lại vì bây giờ mà về nhà bằng taxi thì chẳng có tiềntrả. Nếu đi bộ thì tới sáng cũng chưa mò về được.
_ Ông ăn gì? – Minh hỏi lạnh. Từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa từng gặp người nào như ông ta.
_ A… a tôi ăn :
Tôm hùm hấp bia.
Cá chẽm sốt cà.
Lẩu hải sản.
Sushi.
Một cái pho mát ruột mềm.
Tạm thời là vậy đi? _Ông ta kể một lèo những món tráng đầy bao tử cho mình.
_ Ông phải là người không vậy? Ăn gì mà lắm thế? Coi chừng bị bội thực đấy! – Minh nghe ông ta kể mà nuốt không nổi luôn.
_ Kệ tui! Không cho ăn thì tui đi – Lại làm giá.
_ Ai nói gì đâu! – Minh lại phải xuống nước.- Ông có chuyện gì thì nói tiếp đi!
_ Ủa mà nói tới đâu rồi?
_ “Chưa chắc là vậy, một khi đã gia nh…. ọt..ọt… rột…rột…ọt” – Minh lậplại đoạn bao tử biểu tình của ông Quang Huy lúc nãy một cách đầy châm chọc.
_ Cậu… cậu lại chọc tôi! Tôi đi đây! – Lại nữa.
Minh cáu gắt, đồng tử nổi rõ sự bực dọc:
_ Tôi mệt ông quá đi nhé! Nhường một lại lấn hai hả?
Ông Quang Huy thấy tình hình căng quá nên đành chùn xuống một chút, ông biết một khi Hiểu Minh nổi điên lên là khỏi cứu.
_ Hì hì, giỡn thôi mà, đừng giận mà!
_ Thôi được! Nói tiếp đi!
Con người không hề có sự xâu hổ trên mặt, luôn ăn vạ bất cứ lúc nào kialại tiếp tục huyên thuyên, vừa chào đón những món ăn của mình
_ Tôi muốn nói với cậu là một khi đã gia nhập showbiz thì chúng ta chỉcó chung một điều chung là ĐAM MÊ. Mong muốn cùng một mục đích là:ĐỈNH CAO CỦA VINH QUANG..
Hiểu Minh nhanh chóng đáp lại với ngữ khí lạnh tanh:
_ Tôi không có.
_ Cậu có! Cậu sinh ra là để cho nghệ thuật! Tôi chắc là vậy.
_ Tôi nhắc lại TÔI KHÔNG BAO GIỜ GIA NHẬP SHOWBIZ, chuyện sáng nay nhưvậy là quá đủ. Tôi đã cư xử quá nhẹ nhàng đối với ông. Đừng làm phiềntôi nữa! – Minh nghiêm giọng thẳng thắn nói.
Ông Quang Huy giả bộ hoang mang, vẻ mặt giễu cợt nhìn Hiểu Minh:
_ Vậy à? Chết rồi! Tôi hoảng quá nên quên mất sợi dây chuyền để đâu rồi! –
_ Ông dám! – Minh phồng má tức giận, mặt đỏ gay, môi mím chặt, chau màychỉ tay vào mặt ông Quang Minh nói, hơi thở gấp rút, kiềm chế.
Tiếng nhạc dai dẳng theo một lối mòn cổ xưa, hương thơm thức ăn thơm lựng trong khoang mũi.
Ông Quang Huy cười ngả nghiêng bất chấp mọi cái nhìn của mọi người trong nhà hàng. Gương mặt Minh lúc này đúng là thật dễ thương. Ổng cười lănlộn, cười đến ứa nước mắt, cười như điên như khùng:
_ Ha ha ha! Đáng yêu chết đi được! Đáng yêu quá đi! Gương mặt cậu babythật đó! Tôi đã nói rồi, phồng má, chun mũi lại là sẽ lộ ra ngay! Thậtlà dễ thương, đúng là baby cute mà!
” Phụt” – Nguyên ly rượu vang Minh tạt thẳng vào mặt ông ta.
Sắc mặt cậu hóa lạnh. Ông ta thật quá đáng!
Cậu khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy tức giận:
_ Nếu ông không trả lại sợi dây chuyền lại cho tôi thì tôi sẽ giết ông! – Minh phán một câu lạnh lùng đe dọa.
Ông Quang Huy cười nhạt, lấy khăn trong túi ra lau mặt, sự giễu cợt vẫn không nguôi:
_ Vậy hả? Trời ơi! Tôi sợ quá à! Sợ ghê vậy đó! Tôi hỏi cậu, nếu cậugiết tôi thì cậu có biết sợi dây chuyền ở đâu không? – Ông cười tựtin.- Nghe đây, Hoàng Hiểu Minh: Tôi sẽ biến cậu thành người nổi tiếng!Cậu chống mắt lên mà xem! Cậu không thoát khỏi tôi đâu! Quang Huy nàymuốn gì là làm được! Cậu hãy chờ đến ngày đó đi! – Ông Quang Huy gân cổnói một lèo, rồi thở hổn hển.
Cả không gian lắng xuống hoà lẫn trong bản độc tấu violin văngvẳng. Hai con người ngồi đối diện nhau. Một đầy nhiệt huyết và đam mê. Một băng lãnh, tàn bạo. Một lời nói như đã cam đoan,cam đoan thay đổi một con người.
Ông sẽ dạy cho cậu biết niềm vui là gì, cả hi vọng và ước mơ. Quang Huy hiểu rằng, Hiểu Minh là một tài sản quý báu chonghệ thuật. Ông là người biết cách khai thác nó, bằng cảchính lương tâm và nhiệt thành của ông. Nhiệm vụ của Minh giờđây chỉ là mở to mắt mà xem kế hoạch của ông sắp tới_ “Kếhoạch cải tạo Quỷ Vương thành ngôi sao nổi tiếng.”
Ánh mắt đan xen nhiều trầm tư kì quái, chàng trai vẫn ngước nhìn ngườiđàn ông với ánh nhìn ngạo nghễ, tia mắt phức tạp đầy dồn nén:
_ Được! Tùy ông! Rồi tôi sẽ tìm được sợi dây chuyền! không có việc gì mà Hiểu Minh này không làm được!
Người đàn ông khoanh tay tự tin, trong đáy mắt ngập tràn vẻ hứng thú:
_ Chu choa! Khẩu khí mạnh dữ! Để xem! Nhưng tôi nghĩ cậu cũng có nhiều việc làm không được đấy!
Âm thanh violin vút cao len lõi một giai điệu mượt mà xoa vào thính giác của thực khách.
Hiểu Minh nghiêng nhẹ đầu nhìn ông, bằng cử chỉ xếch mi mắt lên đầy suyđoán. Vẫn tiếp tục một chuỗi vận động sinh hoá bằng việc tiếp nhận những món ăn nhạt nhẽo, nhàn chán mà cậu đã muốn trốn chạy. Minh ngâm nhẹ môi mình trong làn nước lọc tinh khiết:
_ Chuyện gì? Kể xem nào?
Quang Huy cười mím chi, đặt chiếc nĩa trên bàn, đan tay vào nhau, cột sống thẳng đứng, trầm giọng:
_ Ừm… để xem nào!… Thứ nhất cậu không thể làm diễn viên.
_ Không phải không thể mà là không thích, không muốn. – Vẻ gắt ngang,chú nhím xù đối diện ông đang giơ nhọn bộ lông mà vùng vẫy.
_ Thứ hai cậu không thể sống đúng như bản chất thật của bản thân mình! – Ông ta tiếp tục làm công việc của một nhà tâm lý học.
Nhím xù vẫn ngoan cố:
_ Không phải không thể mà là không thích, không muốn.
Đáy mắt đen huyền lộ lên vẻ quyết đoán. Bóng neon vàng chiếu sâu vào cơ mặt từng trải:
_ Cậu không thể cho mọi người một nụ cười thiên thần thật sự của mình mà chỉ cho họ một nụ cười ngượng ép, lạnh lùng!
Bộ lông xù xì kia đang co rúm lại, Minh giương cao ánh mắt nâu đỏ đầyuất ức lên nhìn ông, mái tóc nâu hắt tia vàng từ ngọn đèn chùm mà trởnên vàng bóng:
_ Không phải không thể mà là không thích, không muốn và vì họ không thểlàm tôi cười thật sự, họ không xứng đáng và những người nhận được nụcười ấy chỉ có những người thật sự quan trọng nhất với tôi mà thôi, ônghiểu chưa?
_ Nhưng mà…
Cánh môi hoa đào bị nghiến mạnh, mạnh tay bóp chặt thân ly rượu mà cố kiềm chế:
_ Stop here! Ông muốn gì đây?
Bộ dạng mọc đầy gai nhọn bảo vệ mình của chàng thiếu niên làm ông hào hứng vô cùng:
_ Ấy, ấy! Đừng cáu chứ! Tôi sẽ không nói nữa! Được chứ?
Chiếc khăn ăn bị ném xuống chiếc bàn trải thảm trắng, những món ăn hầu như nguyên vẹn.
_ Hừ….!
Dáng cao dỏng của chàng trai lướt qua mặt ông.
_ Giờ cậu đi đâu thế?
Như một chậu xương rồng sống theo bản năng, Hoàng Hiểu Minh bắt đầu gaygắt trước sự khiêu khích tâm lý của người đàn ông quái đản:
_ Kệ tôi! Đừng theo tôi nữa! Nếu không thì đừng trách!
Alex từ phía xa đã thanh toán giúp cậu, thấy Minh ra hiệu anh gật đầu rồi nói nhỏ với hai vệ sĩ bên cạnh chuẩn bị xe cho Minh.
Con người tò mò vẫn bám theo, như một loài ký sinh đang đeo bám sự sống. Ông đang cố vực dậy niềm đam mê và nhiệt huyết của cậu trai trẻ:
_ Nè! Cậu đi đâu vậy?
Tiếng gạt phăng lạnh lùng:
_ Không liên quan đến ông!
Rời khỏi khu vực đầy hào nhoáng, Minh bước xa dần khỏi đại sảnh, lướtqua cánh cửa vẫn chậm chạp xoay như đu quay trong công viên giải trí.
Sự xa xỉ của giới thượng lưu buộc cậu bị người khác hiểu nhầm về sự hoang phí của mình.
Cậu luôn cân nhắc số tiền mình đang có và khả năng chi tiêu của mình.Hiểu Minh biết cách cúi đầu nhặt một đồng lẻ từ bài dạy làm người củagia đình mình. Cậu vẫn bị người khác soi mói vì đứng trước chiếcBuggatti’s Veyron láng coáng dù nó chỉ là món quà sinh nhật thân mật từcậu bạn thân. Mặc kệ người ta phong cậu là một cậu ấm lắm tiền, Minhdửng dưng lướt qua người vệ sĩ áo đen đang cúi đầu chào đứng bên chiếcxe sang trọng và trao cho cậu chìa khóa xe.
Ông Quang Huy từ phía sau nhào tới, đôi mắt ham thích ba hoa lên tí tởn:
_ Trời ơi! Siêu xe đó nha! Nhỏ giờ nhìn thấy chứ có được sờ đâu! Xe này của cậu hả?
Minh chẳng nói gì. Cậu quên với sự im lặng hơn là cố công giải thích.
Bầu trời hạ màn đen rộn rã. Đâu đó vị nữ hoàng bóng đêm đang dùng chiếckim mặt trăng lưỡi liềm để thêu dệt lên muôn vì tinh tú sáng trắng.
Chú nhím ngang tàn nhận lấy chìa khoá xe, ngồi nơi volang mà có chút dodự. Cậu lấy trong tủ xe một miếng dán decal kì quái hình một đôi cánhquỷ cách điệu đẹp tuyệt mà dán vào má phải của mình.
Gã tò mò vẫn bám dính như con sam bướng bỉnh, vô tư ngồi vào xe cậu.
Tia mắt Hiểu Minh kinh ngạc:
_ Ông làm gì vậy?
_ He he! Có xe đẹp vậy cũng phải chở bạn bè đi một vòng chứ! À! Hay làđể tôi làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho cậu luôn cho! Tôi rànhcái thành phố này lắm! – Ngài đạo diễn nịnh nọt cố gắng để không đá bịxuống xe.
Minh không mảy may cảm xúc, chỉ để lại một nụ cười khó hiểu, màu mắt nâu sáng lên hứng thú:
_ Are you really?
_ Hử???
_ Okey! Let’s go!
“Vù…..Vù…..Roon…..Roon…” – Tiếng động cơ xe đua đẳng cấp khởi động.Chiếc xe chạy vù vù hệt đang đua xe công thức nhanh như mũi tên lao bắnvề phía trước.
Có một chú sam ngoan cố đang bán hồn vía mình cho mây cao trên trời:
_ Á…. Ú….. Cậu làm gì vậy? Làm gì mà chạy như dữ vậy? Muốn chết hả?
Ông bám chặt tay cầm an toàn. Tổ quốc mờ mịt trong mắt ông. Tóc bay tứtung loạn xạ. Bị sự hù doạ giỡn đùa của bụi xương rồng bên cạnh, ông Huy sợ ngất với trò giới thiệu bạn mới của Hiểu Minh_ hung thần tốc độ vàthần chết nhiệt tình. Miệng ông lầm bầm khấn vái:
_ Chúa ơi! Cứu con với! Con chưa muốn chết! Con còn cha già, mẹ yếu, vợtrẻ, con thơ ở nhà. Đừng cho con theo ông theo bà sớm quá! Con còn mộtsổ tiết kiệm gửi bên ngân hàng Thụy Điển chưa rút đó! Đừng để con ma tốc độ này đưa tiễn con trình diện Chúa sớm vậy chứ! Hu hu, Hiểu Minh cậuđiên rồi! Cậu chạy thấy ghê quá!
Tiếng xe chúa chát va đập trên nền đường trơn tuột như xé vụn khônggian. Như một loài báo đen dũng mãnh đang vồ lấy con mồi đầy nghệ thuật, chiếc xe tì hằn những vệt bánh vào khắp mặt đường xám xỉn.
Vẻ kinh hãi không chỉ dấy lên sau vẻ mặt Quang Huy mà còn đầy rẫy hai bên đường như bị ma doạ.
Phía sau, chiếc Mecerdes đen chạy ù theo mà mất dấu mấy lần. Người ngồi trong xe bực dọc mà gắt lên:
_ Ya! Nhóc con! Đua xe thể thức hả? Em về Việt Nam làm nhiệm vụ chứ cóphải đi phá đời đâu! Muốn sếp đình chỉ công tác hay gì đây? – Vừa nói,bàn tay đó vừa nhấc chiếc hearphone. – Alo, đặc nhiệm Q trình báo. Chiếc xe 56S XXXX và 56G YYYY đang có nhiệm vụ đột xuất. Yêu cầu dừng lại sựkiểm soát của đội cảnh sát giao thông để giúp chúng tôi dễ dàng thựchiện nhiệm vụ.
Trên chiếc Bungatti dũng mãnh, chiếc áo Jacket da đen lơ đễnh phấn khích:
_ Nói đi, quán bar lớn nhất thành phố Hồ Chí Minh nằm ở đâu?
Con người khốn khổ bên cạnh sợ tái mặt, tay ghì chặt thanh cầm tay, mắt vẫn nhắm nghiền, lỗ tai bị gió thổi ù ù đến lùng bùng:
_ Hả? À, Ừm… Là quán Sunny Hot Bar ở số 3 đường Dân Văn Quậy, quận Nhất.
_ Hử? Tên đường gì lạ vậy?
Sợ nhưng vẫn ráng nhướng con mắt lên để tìm đường, đạo diễn Huy bắt đầubị hành hạ bởi một phải ứng sinh học bình thường…buồn nôn.
_ Ờ…. Thì …. Là vậy đó! Không biết sao hỏi nhiều thế? Tới ngã tư phía trước quẹo phải!
Chiếc xe lao vun vút trên đại lộ Đông Tây. Vươn dài tiếng động cơ nhưtiếng thét của quỷ dữ, âm thanh xé toạt đứt vụn từng phân tử không khí,gió táp vào mặt rát nhám.
Người thiếu niên vẫn thích thú với hành động liều lĩnh của mình như đãquá quen thuộc việc cặp kè chơi đùa cùng gã tử thần luôn nở nụ cười manrợ.
Cuối cùng thì xe cũng dừng trước của Sunny Hot Bar. Tiếng xe thắng chúachát, một lần nữa theo quán tính, ngài Quang Huy mất đà chúi về phíatrước suýt bay ra khỏi xe.
Vệt bánh xe vừa kịp khắc nét cuối cùng trên nền đường, ông liền bay ngay xuống xe, tấp vào một góc cây để giải toả thứ cảm giác axit từ dạ dàyđang cố trào ra khỏi thực quản:
_ Ọe… Ọe…. Ọc…. Ọc…. Ọe…
Minh nhìn theo với ánh mắt đầy thương cảm, trong lòng lại cực kì hả dạ.Đôi mắt nâu thoáng tia đỏ khẽ sáng lấp lánh. Cậu bước ra khỏi xe, tựavào thành xe, cười. Nói bóng nói gió, giọng đầy mỉa mai:
_ Haizz! Thời buổi này đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra mà, ngay cả đàn ông mà cũng ốm nghén nữa!!!!
_ Ốm nghén cái đầu cậu! Bị điên hả? Làm gì mà chạy dữ vậy? Bộ cậu bị mađuổi à? Ngồi xe mà còn hơn đi tàu lượn siêu tốc ở Đầm Sen nữa! Thấy ghê! – Ổng khổ sở nhìn Minh mà hậm hực, mặt tái xanh nom đến buồn cười.
Vệt môi hồng nhạt cố nén cười, nói tiếp:
_ Ủa! Tôi bảo ông chuẩn bị tâm lý rồi mà! Mà tôi chạy thế là chậm rồiđấy, có 180 km/h thôi, không nhanh lắm. Vận tốc của xe này là có thể hơn 300 km/h lận!
Vạt áo hoodie đen run lên bần bật:
_ Mô phật, cậu tha cho tui, cậu chán sống buồn đời thì cậu cũng đợi lúctui không có đây mà tự tử. Đừng có mà kéo tui đi chung như vậy chứ! Tuicòn yêu đời phơi phới! Nhan sắc vẫn còn ở đỉnh cao mà!
Bóng tối hoà quyện một sắc đen nhạt nhoà, góc đường chói loà với nhữngbảng hiệu quảng cáo nhức mắt. Người con trai bĩu môi, lãnh cảm trả lời:
_ Tại ông ham hố thôi! Tôi có mời mọc, dụ dỗ, quyến rũ, hăm dọa ông lênxe bao giờ. Nói thật nha, ông là một trong bốn người dũng cảm nhất dámngồi xe do tôi lái đấy!( Alex nà, Red nà, White nữa và cuối cùng là ôngđó!).
Con sam đứng co ro, nhúng vai sợ sệt:
_ Ghê quá! Bố ơi! Tha cho con nhờ!
Trong ánh mắt đen sáng ngời một sự thích thú khoan khoái. Từ vẻ ngạo mạn của Hiểu Minh ông lại thêm một cảm hứng sâu sắc để biến đổi cậu.
Đôi giày bata đen sọc đỏ vẫn tiếp tục huyên thuyên:
_ He he, nhóc con mê tốc độ dữ ha!
Có ánh mắt đang lườm xéo ông, nhím xù xì thảy chìa khóa cho người bảo vệ rồi đi trước.
_ Kệ tôi, đừng gọi tôi là nhóc!
Đạo diễn đọc cái biển cấm rồi kéo tay Minh lại:
_ Ê, ê. Cậu đủ 18 tuổi chưa mà vào bar vậy?
_ Vậy theo ông nghĩ thì tôi bao nhiêu? – Ánh mắt đỏ giương lên trong veo.
_ À, ừ… cậu khoảng 19-20 gì đó! – Ông Quang Huy gãi đầu khó xử rồi buông tay Minh ra.
Một sinh linh luôn đối mặt với những bi phẫn của cuộc đời, những trảinghiệm đã khiến con người đó già dặn hơn tuổi. Có lẽ thế nên từ ánh mắt, thái độ và nghĩ suy của Hiểu Minh cũng khác biệt so với cái tuổi thiếuniên chập chững gần 16. Cả ngoại hình cậu cũng có vẻ phong trần hơnnhiều, như loài xương rồng quen đứng giữa sa mạc khắc nghiệt, vượt quamọi sống gió khiến gai nhọn trên người nó thêm cằn cỗi. Những vạt nắngtàn độc khiến tâm hồn người ta cũng xơ xác mà đón nhận sự hờ hững củacuộc sống.
Người đàn ông bên cạnh lại lôi thôi:
_ Ê, ê! Khoan đã!
Cậu bực bội mà ngang ngược:
_ Gì nữa?
_ Sao cậu dán miếng decal đó lên mặt vậy? Chưa tới Halloween mà! – Ông tò mò kéo tay Minh hỏi.
Minh mệt mỏi, bộ điệu chán chường như vẫn thành thật đáp:
_ Chứ ông nghĩ nếu tôi bước vào trong bar với hình dạng thường ngày thìchuyện gì sẽ xảy ra? Tôi không muốn bị lũ con gái trong đó bu đến nghẹtthở mà chết đâu!
Như phát hiện ra một chân lý chói sáng, mái tóc đen bóng sướt cao gật gù, tay xoa cằm đăm chiêu:
_ Ừ, cũng có lý. Đúng là đại họa nhan gian! À mà cậu còn miếng decal nào không? Cho tui dán với! Tui cũng đẹp giai nè! Đẹp đúng là một cái tội.Mình thật sự tội lỗi quá! Haizz…
Minh không nói năng gì, chỉ lắc đầu chán nản bước vào quán bar, bỏ lại sau lưng một pho tượng mãi mê xoa cằm.
Kịp phát giác bản thân bị bỏ rơi lại phía sau, con sam bướng bỉnh vẫn bám dính:
_ Nè, nè! Minh! Đợi tui với!
***
Sunny Hot Bar
8.30 pm
Âm thanh lớn như mún nổ tung lòng ngực. Nam nữ nhảy múa, uốn é.o theotiếng nhạc cuồng nhiệt. Mùi thuốc lá ngan ngái lẻn vào khoang mũi. Tiếng nhạc dồn dập chuyên nghiệp của DJ làm cho mọi người càng thêm phấnkhích. Đèn màu chớp nháy như vô vàng dải màu đan xen nhau rọi thẳng vàothị giác con người.
Khuất ở góc sàn nhảy có một nhóm người….
Một thanh niên có mái tóc vàng óng vuốt gel dựng đứng kiểu cách đangnhấm nháp chai bia, vừa nói với một người đàn ông cao to trọc tóc. Người đàn ông chân gác lên bàn, trên cánh tay xăm chi chít những chữ là chữ.Ông ta dựa vào ghế sô pha trong bar, lắc lư theo điệu nhạc chúa chát rất ra dáng “anh hai”. Cậu trai tóc vàng vàng đó nói như hét át vào tiếngnhạc:
_ Đại ca, hôm nay hẻo quá, “khô máu” rồi, chắc em kiếm trò gì kiếm chút ít mới được!
Xung quanh họ, hàng chục thanh niên khác ăn mặc dị hợm, tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ, đầu gật gật theo điệu nhạc.
Cái ông đầu trọc trả lời cái cậu tóc vàng kia:
_ Ừ, dạo này cũng chán thật. Mày kiếm trò gì chơi cho đỡ buồn đi. Tao cũng “khô máu” rồi!
_ À mà đại ca, nghe nói anh mới đầu quân về cho “anh đại” nào đó oai lắm phải không? Sao không kêu ảnh “hỗ trợ” chi phí cho tụi mình? Nghe nóiảnh là công tử Sài thành có cả chục vệ sĩ đi theo, đàn em nhiều vô kể,ăn chơi trác tán, xài tiền như nước mà! – Một thằng trong nhóm đó phấnkhích hỏi tên đại ca đầu trọc.
Quả đầu trụi lũi tóc lắc đầu thiểu não, nói:
_ Thôi đi! Tao chờ ảnh mấy ngày nay để thỉnh giáo mà thấy tâm hơi ảnhđâu! Chắc bị ông già giam ở nhà rồi chứ gì! Mấy thằng công tử thì chuyện bị nhốt ở nhà là chuyện thường. Nhớ ảnh ghê, bữa hổm ảnh vô đây sộp ghê lắm, vung tiền như rác vậy! Mà thôi đừng nhắc nữa, trong thời gian đợiảnh thì tự lo cho mình cái đã. Làm gì cũng được, miễn là kiếm tiền sốngcho qua mấy bữa vắng ảnh là được. Tụi bây làm gì thì làm đi!
Một tên tóc xanh trong bọn lia mắt sang cái mái tóc vuốt gel cứng ngắc vàng chói mà hỏi han:
_ Dạ, thằng “Hải vàng” nổi tiếng là có tửu lượng cao. Hay mình chơi trò cá đọ tửu lượng kiếm tiền đi. Mày chịu không Hải?
Tên tóc vàng gật gù, miệng đang nhấp bia, đồng ý:
_ Cũng được! Gì chứ nhậu em tự nhận mình số hai thì không ai dám nhận số một đâu. Mọi người ở đây chờ, em lo cho!
Nói rồi cậu ta nháy mắt một cái, đứng dậy ra khỏi ghế. Đồng bọn và tên đầu trọc kia mỉm cười tự tin nhìn theo.
Cậu Hải lướt qua đám đông đang nhảy múa điên cuồng, loạn xạ theo điệunhạc. Tiến về phía của người chơi nhạc, ghé sát tai cậu DJ đang chỉnhnhạc rì rù.
Chợt tiếng nhạc tắt bặt, sự im ắng đột ngột phá vỡ hoàn toàn sự hưng phấn của mọi người.
Một giọng loa vang lên:
_ Các bạn, làm phiền các bạn đang chơi vui vẻ rồi. Số là tôi muốn mở một cuộc thi. Đó là cuộc thi xem ai có tửu lượng cao nhất. Ở đây có 20 chai bia, một người lên thi với tôi xem ai trong vòng 10 phút mà ai uốngtrước là người chiến thắng. Có ai đủ sức để so tài với tôi hay khôngvậy? – Tên Hải cầm micro cất tiếng nói.
Một số thanh niên trong nhóm của hắn lấy 20 chai bia xếp thành hai hàng, mỗi hàng mười chai. Lời thách đấu vẫn reo đều đều.
Bên dưới sàn nhảy mọi người xầm xì bàn tán. Một vài ngưới có ý muốn lên.
Hải vẫn cố khuấy động công chúng. Sự huyên náo bàn tán mỗi lúc một rõ ràng.
_ Có ai dám lên thách đấu với tôi hay không?
_ Có tôi!
Một chàng trẻ cất tiếng trả lời. Giọng điệu ngạo nghễ. Mái tóc nâu xéo che khuất mộtbên mắt bồng bềnh hắt lên kiêu hãnh trong ánh đèn màu chói loá.Chiếc áo khoác Jacket da đen, quần jean đen, cùng cái nhếch mép lạnhlùng. Nhóc con bướng bỉnh bước tới đầy tự tin.
Mọi người nín thinh. Rẽ thành một lối trống cho cậu bước đi. Những ánh mắt tò mò xen lẫn thích thú.
Ông Quang Huy đứng bên cạnh Minh, ngạc nhiên với sự ngông cuồng củangười thiếu niên không sợ trời, không sợ đất, kéo tay cậu, khềukhều:
_ Nè, nè. Cậu điên hả? Tụi trong bar này tửu lượng dữ dằn lắm. Cậu uống không lại đâu! Đừng có mà hiếu thắng!
Ánh mắt ngạo mạn nhướn lên, nụ cười nhàn nhạt:
_ Kệ tôi! Liên quan gì tới ông? Đây là một vụ cá cược, trò này tôi chơihoài. Thắng thì được tiền, còn thua thì được uống bia chùa. Có mất mátgì đâu!
Hoàng Hiểu Minh thản nhiên trả lời, tự tin bước lên bục chỗ Hải, mâu quang đầy thách thức.
Người bày ra trò chơi khẽ cười hài lòng, ánh nhìn đánh giá đốiphương. Cậu không biết mình đang gặp phải một đối thủ nặng kí.
Mọi người chăm chú hướng ánh nhìn về phía bục cao. Âm thanh huyên náonín lặng như một vết dao lạnh đột ngột xé toạc đi không khí.
Họ hướng về Minh một cái kì thú và lạ lẫm. Một bên má của đãđược che đi bởi miếng decal hình đôi cánh ác quỷ đầy ẩn mật. Chỉ thấy được dáng vẻ cao lớn, ngũ quan sắc sảo dưới ánh đèn nhấp nháy. Cả khí chất vương tử bá đạo cũng toát lên thật toàn diện từ vệtbóng đen bí ẩn.
Minh cười mỉm, sành giọng:
_ Luật cũ, mọi người đặt theo hai phe tin tôi thì đặt cược vào đây, ainghĩ anh ta thắng thì đặt bên kia. Tiền thắng thì sẽ được chia 6_4. Ok?
Hải gật đầu đo lường con người trước mặt. Hôm nay Hải sẽ gặp nhiều khó khăn với đối thủ này. Cậu đưa tay cầm mic, cất tiếng:
_ Bây giờ ai cược tôi thắng thì đặt tiền vào đĩa bên phải, ai cược anhbạn này thắng thì đặt tiền vào đĩa bên trái. Được chứ? Nè đối thủ, cho tôi một cái tên chứ!
_ Demon. – Vẫn giữ thái độ bình tĩnh và tự tin như lúc đầu. Đôi mắt như pha lê đỏ sáng lên như hấp thụ mọi thu hút của quần đông conngười bên dưới.
Người đàn ông luôn bám dính lấy cậu lẹt đẹt đi theo sau, cười hề hề, trêu nhỏ:
_ Demon? Tên hợp với cậu đó. Nhìn mặt cậu giống như quỷ sứ vậy!
Minh liếc xéo hăm dọa. Tiếng hừ nho nhỏ khục khẳng trong thanhquản như hư vô. Cơ mặt vẫn toát lên nét lạnh lùng phảng phất.
Mọi người đổ xô đặt cược tiền, một số người không cược mà nhìn một cách thích thú. Phía sau sàn nhảy, tên đầu trọc gác chân lên bàn, đôi mắthướng nhìn Minh dò xét.
Một tên nhóc oái oăm đang tự chuốc lấy khổ ải cho mình. Đơngiản vì sự hiếu chiến và sốc nổi. Tính cách đó dễ dàng gâyra mâu thuẫn, tự mang lại phiền phức cho bản thân.
Hải cười hâm nóng lại không khí, cái cách cười bình thản như tin chắc phần thắng sẽ thuộc về mình:
_ Ok! Còn ai nữa không? Vậy cuộc thi bắt đầu nhé!
Ông Quang Huy đẩy nhẹ vai Minh lo lắng. Số lượng bia đang đặt ở đâylà không phải ít. Nó đủ quyền lực để gây mê lý trí và têliệt ý thức trong một khoảng thời gian không nhỏ.
Chiếc hoodie đen ghị nhẹ vạt áo của bụi xương rồng ngông nghênh kia:
_ Nè, uống nổi không?
Cái nháy mắt đầy nghịch ngợm:
_ Chuyện nhỏ!
Quả đầu đầu kiểu cách vàng óng dè chừng, cậu trao lại micro cho DJ, cất giọng cao ngạo:
_ Được rồi. Demon chứ gì? Chơi thì chơi!
Người chỉnh nhạc kế thừa sự nghiệp MC đang dang dở của Hải, tiếp tục hâm nóng không khí.
Tiếng công bố khai cuộc từ từ, dồn nén như một hiệu lệnh từ vị chỉ huy để được phép khai hoả:
_ Chuẩn bị 3… 2… 1… BẮT ĐẦU!
_ DZÔ… DZÔ… CỐ LÊN! CỐ LÊN! CỐ LÊN! UỐNG ĐI! NHANH LÊN! – Mọi ngườihò hét cổ động hai người đang tu những chai bia nhanh chóng. Âm thanhnáo nhiệt, sôi nổi hẳn.
Tiếng cổ vũ hào hứng khuấy động cứ hệt một cơn đại hồngthuỷ đập tan sự im lìm đang xoáy sâu vào không gian. Ập tới một cách vồn vã và hào hứng khôn xiết.
Ông Huy không kiềm chế được, lan ngập sự phấn kích từ những người xung quanh, hò hét sắp khản đặc cổ:
_ Demon cố lên! Cố lên! Uống đi!!!! Chiến thắng thật vinh quang nhé! Cho họ biết thế nào là bại trận đi!
Minh cầm những chai bia tu ừng ực. Uống điên cuồng như cố nuốt nhữnggiằng xé, đau đớn đang giày vò cậu hòa cùng những bọt bia trắng kia,tuôn hết, tuôn hết tất cả.
Một loài cây bám từ nguồn đất cằn cỗi, những cay nghiệt đầyrẫy làm nó mọc lên những gai nhọn xù xì mà chống chọi. Nhưmột hạt cát bé tí vô định, nó lang thang, rong ruổi để đi tìmra mục đích cho sự tồn tại của mình. Nó được sinh ra từ đâu?Nó đã mang lại điều gì cho cuộc sống hay chính cuộc sống đangtước đoạt đi nguồn sáng để nó tồn tại? Nó tìm mãi, tìm mãi. Nó cố không để ngã quỵ nhưng sâu thẳm trong những gai nhọn bịbẻ gãy luôn chứa một tổn thương sâu sắc khiến nó mãi oán hận.
Vẫn điên loạn mà uống.
Một chai….
Hai chai….
Ba chai….
Bốn chai….
Chỉ còn vài phút nữa thôi là hết thời gian. Minh uống rất nhanh.
Uống và uống.
Tư duy và lý trí bị cuốn phăng.
Uống và uống.
Sau đêm đen có phải là ánh dương rực rỡ?
Uống và uống.
Tỉnh giấc ngủ cơn ác mộng này sẽ tan biến. Như chưa bao giờ tồn tại.
Phải không?
Hải cũng không thua kém, bia tuôn ướt cả áo. Cậu ngửa cổ uống đầy nổlực. Yết hầu lên xuống liên tục, mắt liếc nhìn về đối thủ – Hiểu Minh đang hơn cậu một chai.
_ Cố lên! Cố lên! Chỉ còn hai chai nữa thôi! Cố lên đi Demon! Cố lên! Cố lên nào! – Ông Huy vỗ tay kích động, thời gian sắp hết rồi.
Như một cơn thuỷ triều vội vã rút xuống, thời gian kéo nhanhkhiến ý thức người ta ngắt mạch, mất hoàn toàn cân nhắc.
Hải đang cố gắng từng chút một. Không xong rồi! Bia cứ trào ra ngoài! Tình huống hiện giờ Minh vẫn đang giữ ưu thế.
_ DZÔ! DZÔ! NHANH NỮA LÊN! DEMON CỐ LÊN! CỐ LÊN! – Mọi người hò reo kịch liệt vào những phút chót của trận đấu, đa phần là cổ vũ Minh.
Tiếng la hét ồn ã khắp cả quán bar, đầy hấp dẫn như đang xem được một màn thi đấu điền kinh đầy thu hút.
Tên đại ca xám mặt, đặt chai bia trên tay xuống xem xét tình hình. Bọn cùng đám với Hải nhìn nhau hoang mang.
Giọt bia cuối cùng cạn sạch, quầng ngực trên áo thấm thànhmột đám ướt nhem.