Anh là niềm kiêu hãnh của em

Chương 50


Đọc truyện Anh là niềm kiêu hãnh của em – Chương 50:

“… Cái này có thể xem là cầu hôn không?” Chị Linh nín thở hỏi.
 
“Đương nhiên! Rõ ràng như vậy…” Kiều Tinh Tinh khó có chút ngượng ngùng, giọng nói nhỏ xíu.
 
Chị Linh “…..”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chuyện này quan trọng như vậy thì phải rõ ràng hơn chứ…!
 
“Cho nên em cứ như vậy mà đồng ý?” Cô ấy nghĩ tới một khả năng, hoảng sợ hỏi.
 
“Hai người đừng nói là đã đi đăng ký rồi nha?”
 
“Làm sao có thể!” Kiều Tinh Tinh liếc mắt nhìn cô ấy.
 
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, chị biết ngay mà, thầy Vu sao có thể là người không đáng tin cậy như vậy.” Chị Linh nhẹ nhàng thở ra.
 
“Em và anh ấy cuối tuần này sẽ về nhà gặp ba mẹ, ừm, xem như là đính hôn.” Kiều Tinh Tinh có chút ngượng ngùng “Chị đi cùng chứ?”

“Hai người đính hôn chị đi theo làm gì?”
 
Nói thì nói thế, Kiều Tinh Tinh mời cô ấy đến chứng kiến thời khắc quan trọng, trong lòng lại có phần vui vẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Em không biết phải chuẩn bị gì cho hôn lễ?” Minh tinh kết hôn, chuyện người đại diện cần làm còn nhiều hơn cha mẹ hai bên.
 
“Đúng không?
 
“Vậy cũng phải thu xếp tốt.”
 

Chị Linh trong đầu đã bắt đầu tính toán chuyện  nơi mời, áo cưới thế nào, nhiếp ảnh gia thế nào, có nên tìm nhà tài trợ thương lượng hay không… Những thứ như vậy cũng tốn hơn một năm chuẩn bị. “Hai người muốn tổ chức thế nào? Có định xong thời gian chưa?”
 
“Tổ chức thế nào em còn chưa nghĩ ra, thời gian….” Kiều Tinh Tinh suy nghĩ một chút “Chờ em quay xong bộ phim này?”
 
Chị Linh trước mắt tối sầm, nhịn không được rống to một tiếng “Bộ phim chỉ có hai mươi tập, em chỉ diễn trong hai tháng, chuẩn bị hôn lễ trong hai tháng?! Em có kết hôn bao giờ chưa…!”
 
…. Cô chỉ nói thế thôi, kích động như vậy làm gì?
 
Bị chị Linh nắm tay than thở khóc lóc kể lể một phen, Kiều Tinh Tinh rốt cuộc cũng có chút tỉnh táo, bắt đầu nhận thức được thân phận của mình là một tiểu hoa đán, hôn lễ cũng không thể đơn giản như người khác được.
 
Chưa nói đến truyền thông và đám phóng viên, chuyện nơi tổ chức cũng là một vấn đề lớn. Trong nước xử lý tin tức không tốt một chút liền sẽ bị lộ ra bên ngoài, dẫn đến việc nhiều người vây xem, ra nước ngoài lại càng không được, Vu Đồ làm việc tại căn cứ bí mật, một năm chỉ có thể xuất ngoại một lần, mà hộ chiếu cũng không có trong tay.
 
Kiều Tinh Tinh lâm vào cảnh buồn rầu, đã gặp hết cha mẹ hai bên, ngày nghỉ đã hết cũng không tìm ra phương án khả thi nào. Thẳng đến một ngày nào đó, cô chú ý đến một tập lệnh phát ra từ đơn vị của Vu Đồ.
 
Cô vừa ấn mở, đã kích động gửi ngay đến cho Vu Đồ.
 
Vu Đồ:……
 
Kiều Tinh Tinh không muốn nhắn tin, liền ấn gọi.
 
“Mau báo danh đi.”
 
Vu Đồ bất đắc dĩ: “Đừng làm loạn.”
 
“Em không có làm loạn… Em đang nghiêm túc.” Cô thao thao bất tuyệt nói ra một đống lý do, vẫn chưa thỏa mãn muốn tiếp tục nói thì tựa hồ như có người đang gọi cô, Kiều Tinh Tinh lên tiếng xong quay lại nói thêm một câu với Vu Đồ: “Em đi quay phim, anh nhớ phải đi báo danh, danh sách chỉ có hai mươi người, đơn vị của anh nhiều như vậy, chậm một chút sẽ không kịp.”
 
Nói xong cô dập máy, để lại bên kia Vu Đồ cầm máy mà không thể làm gì.
 
Thời điểm Vu Đồ nghe điện thoại là đang ở nhà ăn ăn cơm, Quan Tại bên cạnh đang ăn một muỗng canh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

 
“Là chuyện về hôn lễ.” Vu Đồ cất điện thoại.
 
Quan Tại lập tức hào hứng: “Hai người định tổ chức thế nào? Tôi còn chưa từng tham gia hôn lễ của minh tinh, có phải rất long trọng hay không? Tôi có nên mặc tây phục không?”

“… Cô ấy muốn em đi báo danh cho đơn vị, tiện thể tổ chức hôn lễ.”
 
Quan Tại thiếu chút nữa bị sặc canh: “Cái gì?”
 
Đúng vậy, Kiều Tinh Tinh muốn mượn lần xuất ngoại này của đơn vị anh mà tham gia hôn lễ tập thể.
 
Khi nãy cô trong điện thoại kích động kể ra một đống chỗ tốt.
 
Ví dụ như —
 
“Không cần quan tâm truyền thông, sẽ không bị soi mói chi tiết hôn lễ, tiệc rượu cũng không cần quá lớn, mời vài người bạn thân, đây là hôn lễ trong mơ đó, cái gì là hôn lễ trong mơ? Em thật tri kỉ, chị Linh biết nhất định sẽ cảm động đến phát khóc.”
 
“Ý tưởng của minh tinh nhà cậu thật là bay cao bay xa, nhưng xem như hai người không mưu mà hợp, trước kia cậu nói không mời nhiều đồng nghiệp tham gia, như vậy đi, bớt việc bớt lo.”
 
Vu Đồ nhíu mày “Em nói như vậy khi nào?”
 
Quan Tại “Đã nhiều năm trước.”
 
Vu Đồ không hề ấn tượng.
 
Quan Tại cắn bánh bao, nói “Vậy cậu có đi báo danh không?”
 
“Báo danh cái gì.” Vu Đồ thập phần bình tĩnh “Rồi buổi tối cô ấy cũng sẽ nghĩ đến phương án khác thôi.”

 
Dù sao cô Kiều cũng đã từ bỏ hết phương thức tổ chức hôn lễ từ ở bờ biển đến sân cỏ đến khách sạn lại đến bờ biển.
 
Không ngờ lần này Kiều Tinh Tinh kiên quyết vô cùng, tối đến gọi video liền truy hỏi anh, biết là anh vẫn chưa đi báo danh liền tha thiết giục anh mau một chút.
 
Ngày hôm sau cô lại hỏi, Vu Đồ bất đắc dĩ nói “Một khi đã báo danh liền không thể rút lại, nếu không sẽ lãng phí danh sách, em khẳng định sẽ không đổi ý?”
 
Kiều Tinh Tinh lúc này suy nghĩ ba ngày, sau đó vẻ mặt tỏ ra mình đã suy nghĩ kĩ vô cùng, Vu Đồ cũng đã sớm có chuẩn bị: “Bác trai bác gái và chị Linh cũng sẽ sang bên đây? Mọi người đồng ý thì anh cũng không có vấn đề gì.”

Vu Đồ cảm thấy cha mẹ Kiều và Chị Linh thế nào cũng không đồng ý, nhưng một tuần sau, Chị Linh cùng cha mẹ Kiều thay phiên gọi đến cho anh, nói tổ chức hôn lễ như vậy cũng rất đặc biệt, không tệ, Vu Đồ rốt cuộc cũng nhận thức được Kiều Tinh Tinh rất nghiêm túc, cô còn thuyết phục được cha mẹ và người đại diện!
 
Hôm nay anh không thể nào tập trung được tinh thần để làm việc, sớm đã tan làm.
 
Về đến nhà, Vu Đồ ngồi trên ghế sofa, có chút thất thần.
 
Trong lúc bất tri bất giác, nhà của anh đã có thay đổi rất lớn. Bức màn đã được Kiều Tinh Tinh đổi màu, sofa lúc trước bị cô chê xấu, hiện tại đã có thêm nhiều gối, màu sắc cũng khác nhau, bốn phía cũng cắm thật nhiều hoa tươi. Cô đem căn nhà nhạt nhẽo của anh trang trí thành một căn nhà lãng mạn, xinh đẹp.
 
Cô vẫn yêu cái đẹp như vậy, uống trà cũng phải dùng ly tinh xảo, ăn cơm cũng phải bày biện đẹp mắt. Mỗi ngày lễ gặp nhau cũng phải có bầu không khí, tùy thời điểm tùy nơi đều trang trí nến và hoa tươi.
 
Cho nên anh làm sao có thể tham gia hôn lễ tập thể.
 
Vu Đồ lấy điện thoại di động ra, trên mạng tìm được video vào hai năm trước.
 
Anh ấn mở, ở bên trong video là Kiều Tinh Tinh đang tiếp nhận phỏng vấn từ chính diện.

Video chiếu được bảy phút liền có người hỏi: “Tinh Tinh, nếu như sau này cô thành hôn, cô sẽ muốn một hôn lễ như thế nào? Hôn lễ trong mộng của cô ra sao?”
 
“Hôn lễ trong mộng.. Để tôi suy nghĩ, nhất định phải thật lãng mạn thật lãng mạn, bày đầy hoa tươi, mời thật nhiều bạn bè.”
 
Vu Đồ dựa trên ghế sofa, đem đoạn này tua đi tua lại nhiều lần, sau đó đột nhiên đứng dậy, cầm chìa khóa xe chạy xuống lầu, lái xe đi trong đêm.
 
Lúc Kiều Tinh Tinh mở cửa khách sạn nhìn thấy Vu Đồ thật sự là sợ ngây người “Sao anh lại tới đây? Ngày mai là cuối tuần sao?”
 
Cô không xác định nên định lấy điện thoại ra xem.

 
Vu Đồ giữ chặt cô, đóng cửa lại trực tiếp hỏi: “Tại sao lại phải tham gia hôn lễ tập thể?”
 
Kiều Tinh Tinh sững sờ “Anh chạy hơn 200km tới đây chỉ để hỏi câu này?”
 
“Em đã nói, hôn lễ trong mộng của em nhất định phải thất lãng mạn, bày đầy hoa tươi, mời thật nhiều bạn bè, Tinh Tinh…”
 
“Chờ một chút.” Kiều Tinh Tinh cắt ngang “Em nói khi nào?”
 
“2015, một nhà báo đại diện bên nhẫn cưới phỏng vấn.”
 
Kiều Tinh Tinh bó tay rồi “Cái này anh cũng tin? Khi phỏng vấn bị hỏi vấn đề này chỉ có thể bịa ra một chút..”
 
Vu Đồ một bước cũng không nhường: “Vậy em muốn hôn lễ như thế nào?”
 
Kiều Tinh Tinh một thoáng yên tĩnh, hỏi: “Anh có phải nghĩ em là cân nhắc đến kinh tế của anh nên mới chọn tham gia hôn lễ tập thể?”
 
Vu Đồ nhìn cô: “Tinh Tinh, anh muốn làm hết khả năng.”
 
Kiều Tinh Tinh nhìn vào ánh mắt anh, thản nhiên cười.
 
“Cảm ơn anh. Em muốn gả cho anh, đương nhiên anh phải làm hết khả năng vì em. Nhưng là lần này em thật sự chỉ muốn một hôn lễ đơn giản.”
 
“Anh biết em là người có nhiều người chú ý, kết hôn cần cân nhắc quá nhiều chuyện. Mọi chuyện đều phải giữ bí mật, thế nhưng không có khả năng xử lý ổn thỏa toàn bộ. Chỉ muốn mời vài người bạn thân nhưng sẽ có người thầm trách trong lòng. Cuối cùng hôn lễ biến thành một bữa xã giao, chúng ta phải không ngừng cùng người khác chụp ảnh xã giao, một điểm tùy tiện cũng sẽ bị đưa lên tin hot. Thế nhưng những vấn đề này sẽ không xuất hiện nếu chúng ta tham gia hôn lễ tập thể. Chúng ta có thể làm một đôi cô dâu chú rể bình thường, mặc dù phải cùng một chỗ với nhiều người lạ, nhưng em ngược lại cảm thấy như vậy mới chỉ có hai người chúng ta, một và một, toàn tâm toàn ý, không có nhao nhao hỗn loạn, không cần quan tâm dư luận xã hội.”
 
“Hơn nữa cho dù cùng nhiều người cử hành hôn lễ một chỗ thì sao, trên thế giới này mỗi ngày đều có nhiều người cùng kết hôn như vậy, chúng ta chẳng qua chỉ là trong buổi lễ nhiều hơn một đôi vợ chồng… Ừm, vợ chồng trẻ…”
 
Kiều Tinh Tinh tự nói tự nở nụ cười, hốc mắt không khỏi hơi nóng.
 
“Hôn lễ là chuyện hai người. Là anh cho em, là em cho anh.”
 
Kiều Tinh Tinh hốc mắt ửng đỏ nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Hôn lễ như vậy anh cảm thấy không vui sao?”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.