Đọc truyện Anh Biết Mình Sắp Mất Em – Chương 64: Kết Thúc
Hai người nhìn vào mắt nhau trong giây lát.
Yến Khinh Nam dời mắt trước, xoa xoa tóc y.
“Nào, hôm nay em đã rất mệt rồi.”
Thẩm Cảnh Viễn chẹp một tiếng, lật trang tiếp theo.
Ấn tượng về bức ảnh thứ hai chụp trong công ty này cũng khá sâu sắc.
Hôm ấy Thẩm Cảnh Viễn tan làm trước, y vào văn phòng của Yến Khinh Nam, anh vẫn đang xem giấy tờ chứng từ.
Thẩm Cảnh Viễn cũng không làm phiền tới Yến Khinh Nam.
Anh lại đưa tay qua cho y nắm một lát, y sẵn điện thoại ngay kế bên nên chụp liền một tấm.
Là ảnh hai người nắm tay nhau.
“Anh Nam làm việc nghiêm túc tập trung quá chừng, chẳng dám làm phiền anh.”
Tiếp đó là hình chụp lúc ăn cơm, hôm đó là lần đầu tiên Yến Khinh Nam nấu món sườn xào chua ngọt cho y, mà lúc chiên lại khét bằng sạch.
Có tất cả hai tấm, tấm đầu tiên là Yến Khinh Nam buộc tạp dề nấu ăn, Thẩm Cảnh Viễn đứng đằng sau chụp trộm bóng lưng anh.
Nơ con bướm thắt loạn xì ngầu, vì mới đầu anh quên mất, lúc rửa rau mới nhớ ra, Thẩm Cảnh Viễn đúng lúc đi ngang nên giúp anh cột lại.
Thế mà trong ngực y ôm đủ thứ đồ định cất vào phòng, không rảnh tay lên cột đại cho xong, lúc chụp hình rồi mới phát hiện xấu ơi là xấu.
Tấm thứ hai đặc tả dĩa sườn xào chua ngọt, đúng là khét thật, bên ngoài đã xém đen hết cả, cơ mà mùi vẫn thơm phức.
Yến Khinh Nam còn trang trí một nhúm hành lên cho đẹp hơn một tí.
Trang này cả hai đều viết.
Thẩm Cảnh Viễn ghi: Lần đầu tiên anh Nam nấu sườn xào chua ngọt, ăn ngon quá nè.
Yến Khinh Nam ghi ngay dưới y: Cảm ơn lầu trên đã dỗ anh.
Ngày hai mươi lăm tháng bảy, hai người đến Happy Valley chơi.
Đúng dịp nghỉ hè, công viên giải trí rất đông trẻ con đến chơi, khu tàu lượn kích thích nhất hàng đợi kéo dài gần hai tiếng đồng hồ.
Giữa đường nắng quá Yến Khinh Nam còn chạy ra tiêu hơn trăm tệ mua dù cho Thẩm Cảnh Viễn che.
Thẩm Cảnh Viễn không sợ độ cao, dù chưa chơi tàu lượn siêu tốc được mấy lần trong đời nhưng y không hề sợ.
Nhưng trăm ngàn lần cũng không thể ngờ Yến Khinh Nam sợ.
Đến lượt hai người lên chơi mặt trời đã lặn.
Khi tàu lượn lên đến điểm cao nhất, con người giống hệt đã ở rất gần bầu trời, ánh hoàng hôn rực rỡ vương vãi trên gương mặt, như thể đưa tay là có thể chạm được đến mây.
Thẩm Cảnh Viễn huých Yến Khinh Nam, cảm thán đẹp quá.
Anh chỉ qua loa ậm ừ, y nghiêng mặt sang mới thấy người này bị dọa tới độ mắt nhắm tịt không dám mở ra.
Còn chưa kịp bật cười tàu lượn đã thình lình lao xuống.
Trong nháy mắt đó, Yến Khinh Nam nắm chặt cứng tay Thẩm Cảnh Viễn, y nói to: “Anh Nam, anh xem này!”
Yến Khinh Nam lớn tiếng trả lời: “Em đừng hét!”
Xuống đất, Thẩm Cảnh Viễn cười chịu không nổi, còn kéo Yến Khinh Nam đang ôm trán chuếch choáng chóng mặt đi chụp hình.
Thẩm Cảnh Viễn: Chơi tàu lượn siêu tốc vui lắm, ngắm hoàng hôn trên không trung cực kỳ đẹp, lần tới muốn chơi với anh Nam nữa.
Yến Khinh Nam: Cảm ơn lời mời của em…
Ngày chín tháng tám, hôm ấy nóng nực khủng khiếp.
Thẩm Cảnh Viễn mặc chiếc quần short dài đến đầu gối lục tung ngăn tủ tìm đồ, Yến Khinh Nam ở phía sau chụp hình y đang cúi người vắt chéo chân.
Chụp xong, Yến Khinh Nam tức khắc quẳng điện thoại nhào đến ôm y.
Thẩm Cảnh Viễn viết: Lúc đó anh đang nghĩ gì? Trung thực cho em.
Yến Khinh Nam: Nghĩ…!về em.
*Còn có nghĩa là muốn em nữa nha =))))
Hai mươi tháng tám, hai người ra bờ sông câu cá.
Yến Khinh Nam đã đến đó với cha anh kha khá lần, Thẩm Cảnh Viễn cũng từng theo ông chủ đi câu.
Mà ông chủ phô trương bao nhiêu, ai cũng dẫn đi cùng, có người móc mồi câu người quăng dây, Thẩm Cảnh Viễn chỉ cần chọn chỗ ngồi chơi là xong.
Nên nếu nói thế thì y chẳng biết gì mấy.
Lúc câu cá hai người không chọn được chỗ thuận lợi, sau lưng là cánh rừng trúc, mỗi lần quăng dây Thẩm Cảnh Viễn lại làm lưỡi câu mắc vào đám cây đằng sau.
Yến Khinh Nam đứng dậy gỡ cho y không biết bao nhiêu lần, sau đó y mắc luôn lưỡi vào ngọn tít trên cao, không kéo xuống được, chỉ biết ngó Yến Khinh Nam cười xòa.
Mình tự đưa người đến thì cũng phải tự lo lấy, Yến Khinh Nam đành để y nghịch cần câu của mình, dành hết thời gian sau đó gỡ lưỡi câu cho Thẩm Cảnh Viễn, không thì cái cần mấy giá mấy vạn này chưa kịp câu được con cá nào đã hỏng hóc tan tành.
*1 vạn hơn 30 triệu VNĐ.
Thẩm Cảnh Viễn chụp cảnh Yến Khinh Nam ngồi trước bàn gỡ lưỡi câu cho y.
Anh phát giác ra y đang chụp bèn nhìn vào ống kính với ánh mắt bất lực.
Yến Khinh Nam: Đời này sẽ không cho một số người nào đó quăng mồi nữa.
Thẩm Cảnh Viễn: Ừm ừm, anh cứ chuẩn bị sẵn sàng cho em đi, để đó em trông chừng cho!
Ngày mười tháng chín, Trung Thu.
Đến tận giờ tan sở Thẩm Cảnh Viễn mới biết hôm đó là Trung Thu, vì công ty biếu bánh cho nhân viên, trợ lý đưa vào cho y.
Y vào phòng làm việc tìm Yến Khinh Nam, đúng lúc Trác Tầm đang ở đó, anh bèn rủ đám A Dịch tối nay làm một bữa.
Hỏi Trác Tầm có muốn đi ăn cùng không, đương nhiên anh ta nhận lời.
Tên này uống rất được, đã thế càng lúc càng uống khá.
Thẩm Cảnh Viễn nhắc anh ta mấy lần rồi, anh ta bảo mình đang hạn chế bớt, kết quả hôm đó đi với A Dịch Yến Khinh Nam lại chè chén một tăng.
Cơ mà điều làm Thẩm Cảnh Viễn nhớ nhất lại là kỷ niệm lần đầu ăn bánh trung thu của mình.
Khi đó y về Tiểu Tư đang nói chuyện với nhau, Yến Khinh nam cắt một góc bánh nhỏ đút tới miệng.
Thẩm Cảnh Viễn tự nhiên há miệng cắn, cho vào miệng rồi mới phát hiện mùi vị rất kỳ quặc, suýt nữa thì nhả sạch ra.
“Mùi gì vậy?” Thẩm Cảnh Viễn kích động ứa nước mắt.
Khoang miệng nếm được vị đậu phộng hạt dưa gì đó, rồi cả một đống vị hỗn tạp ăn không ra mùi vị.
“Thập cẩm ngũ nhân đấy.” Yến Khinh Nam cười, “Em không ăn được thập cẩm à?”
Thẩm Cảnh Viễn nói không nên lời, chỉ gật gật, cầm cốc nước uống một hớp thật to.
Tối muộn về nhà Thẩm Cảnh Viễn đánh răng tận mấy lần.
Yến Khinh Nam quá chén ôm y cứng ngắc, lèm bèm linh tinh lang tang gì đó về bánh trung thu nhân thập cẩm.
Thẩm Cảnh Viễn vừa đỏ mặt vừa phiền không chịu nổi, bịt miệng không cho anh nói nữa.
Nên bức ảnh hôm đó chụp ba phần tư chiếc bánh trung thu thập cẩm ngũ nhân Yến Khinh Nam cắt ra.
Thẩm Cảnh Viễn: Thật tình chẳng thích nổi bánh nhân thập cẩm!
Yến Khinh Nam: Anh biết anh biết, lần sau chỉ mua riêng nhân hạt sen cho em thôi, anh ăn thập cẩm.
Thẩm Cảnh Viễn: Vậy lúc anh ăn thập cẩm đừng có loanh quanh gần em, em sợ thấy anh ăn cũng nôn được.
Yến Khinh Nam: …
Nhân kỳ nghỉ một tháng mười, hai người đi biển du lịch.
Chỉ là gặp đợt thời tiết không tốt lắm, mấy ngày liền trước đó thì trời quang.
Nắng lên, hai người thuê du thuyền ra biển, câu cá trên thuyền không có rừng trúc đằng sau, Thẩm Cảnh Viễn có thể tự hoàn thành động tác quăng mồi, thế mà cuối cùng còn câu được nhiều hơn Yến Khinh Nam.
Trong thuyền có phòng nghỉ rất thoải mái, gợn sóng làm chiếc du thuyền chập trùng lên xuống.
Hôm ấy Thẩm Cảnh Viễn cứ sợ mình rơi xuống biển, ôm Yến Khinh Nam rất chặt.
Anh buộc phải xoa xoa tay để y buông lỏng bớt, Thẩm Cảnh Viễn mới chú ý anh sắp ngạt thở tới nơi rồi.
“Cục cưng, thích thì thích thật, nhưng mà hơi quá rồi.”
Thẩm Cảnh Viễn cười không ngừng.
Kỳ nghỉ ấy hai người chụp rất nhiều hình, có tấm câu cá, có biển cả, có cả Yến Khinh Nam đeo kính râm, tấm cuối thì hơi quá.
Yến Khinh Nam ôm Thẩm Cảnh Viễn, chụp hình xăm trên xương quai xanh y.
Hình xăm thì thôi, trọng điểm là dấu đỏ chễm chệ bên trên nó.
Thẩm Cảnh Viễn: Có ai kia điên rồi điên rồi đó nha.
Yến Khinh Nam: Có ai kia thích lắm thích lắm rồi.
Ngày hai mươi tháng mười hai, sinh nhật tuổi ba mươi tư của Yến Khinh Nam, Thẩm Cảnh Viễn mua cho anh một chiếc bánh kem hình bàn mạt chược.
Mấy quân mạt chược trên bánh làm rất thật, Yến Khinh Nam không nỡ cắt ra.
Rốt cuộc Thẩm Cảnh Viễn cắt dao đầu tiên, chọn cho anh miếng có quân Tam Văn hoàn chỉnh.
“Ngày đặt chân đến đây, câu đầu tiên em nghe anh nói là nó đấy.” Thẩm Cảnh Viễn nói.
Yến Khinh Nam mơ hồ: “Hả?”
“Anh nói Tam Văn, anh phỗng.” Thẩm Cảnh Viễn xoa tóc anh.
Hai người cùng cầm chiếc bánh kem chụp một tấm hình.
Mùng năm Tết, trận tuyết đầu mùa rơi xuống Thành Đô.
Sau này hai người đón Tết ở nhà Yến Khinh Nam, cùng với Kha Tuyết Yến Vạn Lãng.
Kha Tuyết vừa nuôi một con mèo, là loài Golden với bộ lông vàng óng, đôi mắt to tròn xoe, lúc nào cũng ngoan ngoãn kêu meo meo.
Thẩm Cảnh Viễn thích bé mèo nọ vô cùng, vài lần suýt thì bế luôn vào giường ngủ chung.
Về phần tại sao lại không ngủ chung, là vì Yến Khinh Nam không cho.
Thẩm Cảnh Viễn chụp cho nó rất nhiều rất nhiều hình, có kha khá tấm là chụp cùng y, mải miết dán tròn ba trang.
Dưới mỗi bức ảnh mèo Yến Khinh Nam đều sẽ viết một hàng dấu chấm lửng, dưới mỗi hàng dấu chấm lửng Thẩm Cảnh Viễn sẽ hỏi lại anh: Anh có ý gì?
Thành Đô đổ tuyết là chuyện không ai ngờ được.
Sáng dậy sớm Thẩm Cảnh Viễn đứng ra cửa sổ sát đất đứng thì phát hiện, vội vã gọi Yến Khinh Nam tới ngắm.
Anh ghé vào cửa kính ngắm với y hồi lâu mới đáp: “Chắc là thế rồi.”
Tuyết không rơi dày, nhưng vẫn nhìn được rất rõ dưới tán ô.
Dù cả hai đều màu đen, bông tuyết đáp xuống như những hạt đường vương vãi trên bề mặt.
Anh và y ra ngoài chơi, khó lắm mới kiếm được một gốc cây có ụ tuyết dày, vội vàng chụp một bức ảnh.
Thẩm Cảnh Viễn: Tuyết Thành Đô! Bị em bắt gặp rồi hahaha!
Yến Khinh Nam: Em muốn ngắm thì lên núi ngắm lúc nào chẳng được.
Mùa xuân, Tết Thanh Minh ngày năm tháng bốn, Thẩm Cảnh Viễn dẫn Yến Khinh Nam đến gặp cha mẹ mình.
Cha mẹ y an táng trong một nghĩa trang, tiết Thanh Minh ấy rất đông đúc.
Trong tay ai nấy cũng có một bó cúc trắng, Yến Khinh Nam nắm tay Thẩm Cảnh Viễn với tâm trạng hơi chút thấp thỏm.
Hai ngôi mộ sát bên nhau, bên trên là hình của hai người.
Hằng năm đến tảo mộ Thẩm Cảnh Viễn cũng mới có dịp trông thấy gương mặt cha mẹ mình.
Ngày ấy Thẩm Cảnh Viễn nói rất nhiều, Yến Khinh Nam đã không còn nhớ quá rõ ràng, nhưng nhớ mình và Thẩm Cảnh Viễn đã nắm tay nhau không buông.
Thẩm Cảnh Viễn giới thiệu Yến Khinh Nam với cha mẹ mình, nói đây là bạn trai con, và cũng là người sẽ chung sống cùng con hết cuộc đời này.
Kể cho ba với mẹ nghe, hai năm nay con đã thật sự trưởng thành nhiều, cảm ơn hai người ở trên trời đã phù hộ cho con.
Ra khỏi nghĩa trang, cảm xúc của Thẩm Cảnh Viễn cũng không có gì bất thường.
Ăn tối xong, y nói muốn đi dạo, ven đường chợt bắt gặp một người mẹ dẫn con trai đi mua kem ly.
Yến Khinh Nam mới thất thần một chớp mắt đã chẳng thấy Thẩm Cảnh Viễn đâu, ngoái đầu mới trông thấy y vẫn đứng đó nhìn ly kem chảy nước mắt.
Anh lại gần ôm chầm lấy Thẩm Cảnh Viễn, dịu dàng dỗ dành: “Tiểu Viễn cũng muốn ăn kem à? Anh mua cho em có chịu không?”
Thẩm Cảnh Viễn gật gật đầu, nước mắt vừa chùi vào vai áo anh lại trào ra.
Y đứng yên chờ Yến Khinh Nam mua kem về, anh mua vị trà xanh y thích nhất.
Thẩm Cảnh Viễn vừa ăn vừa khóc, anh bèn lấy khăn giấy người ta đưa kèm lúc mua kem lau nước mắt cho y.
“Em bé sao thế?”
“Không mà…” Thẩm Cảnh Viễn đáp, “Em vui quá, thật đó, lúc vui ơi là vui em cũng muốn khóc.”
Yến Khinh Nam cười, lau sạch mặt mũi cho y.
Bức ảnh của ngày hôm đó là một ly kem, cùng với một tờ khăn giấy nhăn nhúm.
Thẩm Cảnh Viễn: Anh Nam mua cho mình ly kem ngon quá, mình muốn lấy anh Nam.
Yến Khinh Nam: Ừ, anh lấy em.
Hai mươi tháng tư âm lịch, tiết cốc vũ năm ấy, sinh nhật Thẩm Cảnh VIễn.
Trùng Khánh trời nắng, Yến Khinh Nam dẫn y đi đường sắt nhẹ, đi từ cửa Giác Tràng đến công viên Nga Lĩnh.
Hai người leo thang đá cả buổi chiều, các bậc thang như nối dài đến tận cùng, Thẩm Cảnh Viễn mệt bở hơi tai.
Lúc tới nơi ngày đã tối hẳn, trời đêm hôm ấy nhiều sao vô cùng, trăng cũng tỏ, đẹp hệt như tranh vẽ.
Tiếc là chụp không thấy gì, chỉ đành ngắm nhiều thêm một chút.
Thẩm Cảnh Viễn nói cảm ơn món quà anh tặng em, Yến Khinh Nam kéo y vào lòng vỗ gáy, nói quà của anh không phải cái này.
Anh lấy một cặp nhẫn mới ra.
“Đeo nhiều năm rồi, anh cảm thấy chúng ta nên có một cặp nhẫn nữa.”
“Có phải anh không biết nên tặng em gì không hả?” Thẩm Cảnh Viễn vừa cười vừa vui vẻ bảo anh đeo vào tay cho mình.
Lần này Yến Khinh Nam chọn nhẫn với họa tiết đơn giản, ngón áp út đã có rồi, lần này cả hai đều đeo vào ngón trỏ.
“Đẹp quá.” Thẩm Cảnh Viễn nắm tay anh hôn hồi lâu, hôn đến mức hai ngón tay đỏ au.
Yến Khinh Nam còn sợ môi y đau, xoa xoa cho y.
Sau này hai người đã tập thói quen chụp hình, quyển album nhật ký kín dần theo từng ngày.
Tới trường đại học của Bách Xuân chơi với cô nàng, Bách Xuân dẫn hai người họ đến căn tin ăn, kết quả bị lộn thành giảng viên, bao nhiêu sinh viên đi ngang qua chào hỏi, có người đầu tiên là bắt đầu có người thứ hai thứ ba, cả hai chỉ biết cười thầm trong lòng.
Lần đầu tiên đi xem nhà, dưới lầu có cún con nhà nào nuôi quẩn quanh chân Thẩm Cảnh Viễn, đã thế còn quấn riết, mới đầu làm y giật mình nhảy tót lên người Yến Khinh Nam.
Thẩm Cảnh Viễn chọn quần áo cho Yến Khinh Nam, anh thử đồ trong phòng còn y đứng trước gương bày trò nhăn nhíu ra mấy gương mặt kỳ quặc.
Đêm trước ngày bàn giao khách sạn cho A Dịch, hai người quần nhau từ bàn sách tới thảm sàn rồi lên giường, quá nửa đêm rồi còn vật vã quét dọn phòng.
Công ty đi team building, Trác Tầm tay thối chơi thua sạch sẽ, mặt dính đầy giấy với giấy.
Thẩm Cảnh Viễn đứng bên cười trên nỗi đau người khác.
Lưu lại bức hình đi xem phim cùng nhau, mua quà cho nhau, bó hoa tươi chẳng vì dịp nào cả,…
Yến Khinh Nam thích chụp cả hai nắm tay nhau nhất, Thẩm Cảnh Viễn thích chụp từ xương quai xanh của Yến Khinh Nam đổ lên nhất, chỗ gân xanh gồ lên kia đủ sức làm đầu y nổ tung pháo hoa chỉ trong vài phút.
Có đôi khi xem album ảnh Thẩm Cảnh Viễn bỗng chợt muốn nhắn điều gì đó, thế là lại cầm bút đề gửi vài lời.
Thật nhiều thật nhiều năm trôi qua, cả một quyển ảnh to dày cộm.
Lật đến phần cuối, Thẩm Cảnh Viễn hỏi anh: “Năm nay anh muốn món quà sinh nhật gì?”
Sau một lát ngắn ngủi không ai đáp lời, Thẩm Cảnh Viễn nghiêng đầu sang, phát hiện Yến Khinh Nam không biết đã ngủ từ bao giờ.
Cả buổi chiều hẳn đã rất bận rộn, về nhà cũng chẳng kịp nghỉ ngơi.
Thẩm Cảnh Viễn xoa xoa mi tâm anh, lặng lẽ đóng quyển album lại cất vào ngăn kéo, tắt đèn nằm xuống ngủ cùng anh.
Ngày sinh nhật Yến Khinh Nam hai người cùng xin nghỉ phép, sáng sớm anh bị Thẩm Cảnh Viễn hôn tỉnh.
Y nâng mặt anh lên, nhấc cằm cao một tí cho dễ hôn, người nhào cả lên Yến Khinh Nam.
Anh vỗ vỗ lưng y, ý thức tư thế của người kia thì không nhịn được cười, thế là bị y vỗ nhẹ lên mặt.
“Cười cái gì mà cười? Anh không hài lòng dịch vụ báo thức của em à?”
Yến Khinh Nam nghe vậy còn cười vui vẻ hơn.
Thẩm Cảnh Viễn cúi đầu nhìn anh, bỗng đưa tay vuốt ve khóe mắt anh.
Tháng năm vẫn lưu hằn vết tích trên gương mặt họ.
Mấy năm qua, Thẩm Cảnh Viễn dần nhận ra cả hai đã già rồi.
Có đôi lần Thẩm Cảnh Viễn dậy sớm, khi rửa mặt y sẽ để ý những nếp nhăn trên mặt mình, sau đó càu nhàu với Yến Khinh Nam: “Hình như em già rồi.”
“Em sợ gì?” Yến Khinh Nam vòng tay kéo y vào ngực mình, nghiêng đầu hôn lên đôi mày y, “Anh cũng già rồi.”
“Anh Nam à.” Thẩm Cảnh Viễn dịu giọng gọi tên anh, “Đôi ta đã bên nhau năm sáu năm rồi.”
“Ừ.” Yến Khinh Nam gật nhẹ đầu.
“Sinh nhật vui vẻ.” Thẩm Cảnh Viễn ịn môi mình vào môi anh, từ từ khép mắt lại, “Chúc anh khỏe mạnh bình an, có em bên anh cùng nhau già đi.”
Yến Khinh Nam nhìn Thẩm Cảnh Viễn, dịu dàng sờ lên mái tóc y.
Trưa hai người ăn cơm ở nhà, ăn xong Thẩm Cảnh Viễn và anh rửa bát chung, mới rửa được phân nửa thì có người bấm chuông cửa.
Thẩm Cảnh Viễn nói chắc là A Dịch đến, lau tay vào tạp dề Yến Khinh Nam rồi ra mở cửa.
Cửa vừa mở, cái sự ồn ào lập tức ập vào nhà.
Không chỉ có mình A Dịch đến, cậu dẫn cả Tiểu Tư theo, có cả Giản Đông Hạ Tử và cô con gái Giản Vũ, đầy đủ cả nhóm.
Mùa khai giảng tới Giản Vũ phải vào tiểu học, cô bé nhảy tót lên, tay ôm một bó hoa nói: “Chị Triệu Khả Tâm bảo con tặng cho chú Yến ạ!”
“Chú Yến của con ở trong nhà đấy, vào gặp đi nhé.” Thẩm Cảnh Viễn nói.
Y tìm dép lê mời mọi người vào nhà.
A Dịch là người vào căn nhà này nhiều nhất, trước đó lúc lắp đặt nội thất cậu thường xuyên tạt sang giúp.
Vừa vào cửa đã trông thấy Yến Khinh Nam đang đeo tạp dề trước bồn rửa, cúi đầu nói chuyện với Giản Vũ.
A Dịch bước sang tự giác rửa nốt.
Yến Khinh Nam vỗ vào tay A Dịch một cái, hỏi: “Làm gì đó, anh có phát lương cho cậu đâu, tự giác thế hả?”
“Việc nhà quen tay.” A Dịch đáp.
“Ai.” Yến Khinh Nam quay sang tìm Tiểu Tư, “Nhà mấy đứa A Dịch nhà mình rửa chén hết à?”
“Dạ phải rồi anh.” Tiểu Tư bước lại vỗ vai A Dịch, “Vẫn là anh Nam dạy tốt nhỉ, A Dịch rửa chén sạch bong kin kít anh ạ.”
Ba người đều cười.
“Con gái đâu? Sao hai đứa không dẫn lại đây chơi?” Yến Khinh Nam hỏi.
Sau trăm ngày sinh Hạ Vũ không bao lâu thì Tiểu Tư A Dịch kết hôn.
Con gái nhà họ nhỏ hơn Giản Vũ ba tuổi, vẫn là cái tuổi phải có cha mẹ kề cạnh.
“Cuối tuần con bé muốn qua bà ngoại chơi nên em dẫn con về rồi.” Tiểu Tư đáp.
“Vậy cũng được.” Yến Khinh Nam quay lại, nhìn Thẩm Cảnh Viễn đang lúi húi pha trà cho mọi người.
Buổi chiều mọi người tụ tập chơi mạt chược, Yến Khinh Nam ngồi bên xem Thẩm Cảnh Viễn chơi, Tiểu Tư và A Dịch đều vào trận, Hạ Tử không đánh được nên ngồi chơi xếp gỗ với Giản Vũ trong phòng khách.
Nhiều khi Hạ Tử và Giản Đông cùng bận việc, không có thời gian coi Hạ Tử sẽ đưa cô bé đến nhà họ, cho nên Thẩm Cảnh Viễn mua rất nhiều đồ chơi cho Giản Vũ để nhà.
Yến Khinh Nam lấy kẹo và trái cây đã chuẩn bị từ trước, xắt thành từng miếng, lúc bưng lên Giản Đông hô to: “Ôi cha, đầu bếp tới đầu bếp tới.”
Yến Khinh Nam bị chọc mãi thành quen, mặc kệ, ghim cho Thẩm Cảnh Viễn một miếng.
Thẩm Cảnh Viễn nghiêng sang cắn miếng trái cây, kêu lên: “Cái này để anh, Tứ Vạn xướng.”
“Mỗi lần anh nói là em lại cảm thán nha.” Tiểu Tư đưa bài cho anh, “Giọng Trùng Khánh của anh ngày càng chính tông rồi đó.”
“Đương nhiên rồi, anh sống ở Trùng Khánh lâu thế sao mà không học được.” Thẩm Cảnh Viễn xướng xong là ù ngay lập tức, hơi bị đắc ý véo vào lòng bàn tay Yến Khinh Nam.
Yến Khinh Nam ghé vào tai y nhẹ giọng khen ngợi: “Đánh hay đánh hay, cục cưng cừ quá.”
Thẩm Cảnh Viễn trộm cười.
Đánh xong, Thẩm Cảnh Viễn đúng là người thắng to nhất.
Yến Khinh Nam và Hạ Tử vào bếp nấu cơm, anh mở cửa gọi vào: “Đồ ăn xong rồi.”
Cả đám nháo nhào vào phòng ăn.
Căn nhà này đã lâu rồi không náo nhiệt được như bây giờ.
Ngoài cửa sổ lất phất vài hạt mưa, Thẩm Cảnh Viễn ra kéo cửa ban công trước, Yến Khinh Nam cũng theo ra ngoài, kéo cổ áo y hỏi: “Hay là em vào mặc thêm đi.”
Đóng cửa sổ là hết lạnh à anh.” Thẩm Cảnh Viễn nói.
Anh nhíu mày, đẩy y vào: “Em vừa mới khỏi bệnh đây, để anh vào lấy cho em.”
Thẩm Cảnh Viễn nhìn anh vào phòng, ngồi vào bàn ăn.
Hôm nay uống vang, cả Thẩm Cảnh Viễn cũng rót một ít vào ly mình.
Ít phút sau Yến Khinh Nam ra ngoài, trong tay là một chiếc áo khoác nhung.
Anh mặc vào cho Thẩm Cảnh Viễn xong xuôi rồi mới ngồi xuống.
“Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến đón sinh nhật cùng anh.” Yến Khinh Nam nâng ly, nói đơn giản: “Đã lâu rồi chúng ta không ngồi với nhau, dịp này không có Bách Xuân và anh con bé ở đây, lần sau sinh nhật Tiểu Viễn mọi người sẽ góp mặt đủ.
Đã là bạn bè với nhau anh cũng không có gì nói nhiều, uống thôi.”
Mấy chiếc ly lanh canh chạm vào nhau, mọi người nhao nhao nói: “Chúc mừng sinh nhật anh Nam.”
Giản Đông đặt ly xuống, cảm thán: “Thật không ngờ đảo mắt một cái đã tới cái tuổi này rồi.”
Anh ta cúi xuống nhìn cô con gái đang xúc cơm: “Lúc em và Hạ Tử lấy nhau em còn nhớ rõ mà, anh Nam bắt được hoa đưa cho Tiểu Viễn.
Thật ra sau đó nhiều người hỏi em chuyện của hai người lắm.”
Thẩm Cảnh Viễn cười, gắp vào chén Yến Khinh Nam một miếng thịt.
“Cậu nói thế nào?”
“Em còn thế nào được nữa? Cũng đâu come out hộ hai người được.” Giản Đông mở to mắt, “Đương nhiên là an toàn bảo tôi đây cũng chả rõ.”
A Dịch cười: “Thế cũng không có nghĩa anh không nói gì.”
“Ây, cậu nói đúng đó.” Giản Đông, “Hiệu quả anh muốn là cái này này.”
Cả bàn cười ồ lên.
Giản Vũ đang tập trung ăn cơm của mình, nghe mọi người cười cũng vui vẻ cười theo.
Bé con cười lên xinh xắn dễ thương vô cùng, Thẩm Cảnh Viễn không nhịn được xoa tóc Giản Vũ, hỏi bé có muốn ăn gì nữa không.
Bữa cơm ăn hết hai, ba tiếng đồng hồ, đến gần mười giờ đêm mới xong.
Ngày mai mọi người còn có công việc, chưa kể nay còn là sinh nhật nữa, ít nhiều gì cũng phải chừa cho Thẩm Cảnh Viễn và Yến Khinh Nam không gian riêng, ai cũng hiểu cả.
Mọi người cùng nhau dọn bếp, cả đám người ồn ào đi tới đi lui, căn phòng náo nhiệt rộn ràng hồi lâu.
Tiễn người cuối cùng về xong, Thẩm Cảnh Viễn kéo Yến Khinh Nam vào buồng tắm rửa.
Hai người ngâm bồn, người mềm mà tim cũng mềm xèo.
Yến Khinh Nam bắt lấy tóc Thẩm Cảnh Viễn, cùng nhau tựa bên bệ cửa sổ nhìn ra cảnh đêm ngoài kia.
Lặng thinh ngồi một lúc, Kha Tuyết mẹ Yến Khinh Nam gọi video tới.
Anh bèn vẫy tay gọi Thẩm Cảnh Viễn, y bèn dựa vào để cả hai cùng lọt vào khung hình.
“Mẹ.”
“Mẹ.”
Hai người lên tiếng gọi, Kha Tuyết cười chào cả hai.
“Khinh Nam, chúc mừng sinh nhật con.” Kha Tuyết nói rồi đẩy Yến Vạn Lãng ngồi ngay bên, ông mới thò nửa người vào, nói: “Con trai, chúc mừng sinh nhật.”
Anh đáp: “Cảm ơn ba mẹ.”
Thẩm Cảnh Viễn huých khuỷu tay vào Yến Khinh Nam ngoài ống kính, cười với ba mẹ: “Gần đây trời hạ nhiệt, mấy bữa trước con cũng vừa cảm dậy, ba mẹ nhớ phải mặc dày vào đó.”
“Tiểu Viễn chu đáo quá, để mẹ dặn ba con mặc thêm.” Kha Tuyết nhìn Yến Vạn Lãng.
Thẩm Cảnh Viễn vừa nói xong Yến Vạn Lãng đã nhìn vào ống kính, đáp: “Ừm, ba nhớ rồi.”
“Vẫn là con cưng của ba ấy nhỉ.” Yến Khinh Nam ôm chặt eo Thẩm Cảnh Viễn.
Hai người nói chuyện với ba mẹ tầm nửa tiếng rồi cúp máy.
Kha Tuyết nói Tết năm nay nhất định phải về, Thẩm Cảnh Viễn cũng đồng ý.
Cúp điện thoại, Thẩm Cảnh Viễn dựa vào sau, nằm dài ra ngực anh: “Chỗ này vẫn là dễ chịu nhất.”
“Chỗ nào dễ chịu?” Yến Khinh Nam day thái dương cho y.
Hai người đều đã uống chút rượu, hương men ám trên cơ thể, không những khó ngửi mà còn rất thơm.
“Buồn ngủ chưa? Rồi thì lên giường đi.” Yến Khinh Nam nhấc Thẩm Cảnh Viễn dậy.
Y ngồi xuống, nói: “Anh chờ em một lát, em còn tiết mục này này.”
Yến Khinh Nam còn chưa kịp phản ứng, y đã ra khỏi ngực anh.
Khi quay về trong tay Thẩm Cảnh Viễn xách theo một cây ghi ta.
Yến Khinh Nam đã quá quen thuộc rồi, cây đàn như một ám hiệu mật giữa hai người.
Mỗi dịp trọng đại nào đó, Thẩm Cảnh Viễn đều sẽ diễn một bài.
“Năm nay hát bài gì thế?” Yến Khinh Nam hỏi.
“Bài của một ban nhạc.” Thẩm Cảnh Viễn không nhiều lời, ôm ghi ta khoanh chân ngồi phía đối diện Yến Khinh Nam, gảy dây đàn vài lần.
Khúc nhạc dạo rất nhẹ nhàng không quá dài, Thẩm Cảnh Viễn bắt đầu hát.
Lúc hát y sẽ nhìn vào mắt Yến Khinh Nam, đôi mắt y thoáng cong cong.
Giọng y vẫn hệt như đêm trên núi Kim Phật, trong mắt Yến Khinh Nam Thẩm Cảnh Viễn mãi luôn là em bé nên nhận được thật nhiều yêu thương.
Yến Khinh Nam đưa tay siết ghì lấy gáy Thẩm Cảnh Viễn.
Anh đã từng, đã từng cho rằng mình sẽ dễ dàng vuột mất Thẩm Cảnh Viễn, nỗi đau này dằn sâu trong lòng Yến Khinh Nam cả một đời, khiến anh vĩnh viễn trân trọng và khắc ghi.
Mà giây phút hiện tai cả hai đều thật tốt đẹp, nỗi khắc khoải duy nhất của Yến Khinh Nam cũng đã qua đi.
Gần đến tuổi bốn mươi, Yến Khinh Nam thấy mình như không còn nuối tiếc sự gì, cũng không đeo đuổi điều gì, cứ bình an dành hết phần đời này cùng Thẩm Cảnh Viễn là được rồi.
Nghe y hát ca như thế cả đời là được rồi.
Thẩm Cảnh Viễn chậm rãi ngân nga.
Anh thật sự hiểu định nghĩa của duy nhất / Nào đơn giản như việc hít thở
Anh thật sự hy vọng mình có thể thấu suốt / Không tỏ bày tình cảm này anh biết phải chứng minh thế nào
Yến Khinh Nam từng nghe bài hát này trong tai nghe của Thẩm Cảnh Viễn.
Thế là anh dựa vào, kề lấy trán Thẩm Cảnh Viễn, khép mắt nối tiếp câu hát.
Anh thật sự rất yêu em / Từng câu chữ chẳng dễ thành lời.
Anh thật sự rất yêu em / Nào ai có thể sánh kịp
.
Kết thúc ngoại truyện.