Bạn đang đọc Anh à! Em sai rồi! – Chương 7
Ngồi tâm sự với anh suốt cả một buổi tối, vèo một cái mà cũng đã hơn 11h, anh giật mình nhìn vào đồng hồ rồi quay sang hỏi nó.
Thôi chết! Hơn 11h rồi! Vợ đã phải về chưa?
Híc… tất nhiên là rồi chồng ạ >
Vừa ra đến cửa, lại vô tình gặp mấy người bạn của anh, thế là cả đám lại rủ nhau đi ăn lẩu. Cũng may, hôm nay anh vừa mới phi taxi từ sân bay ra đây nên cũng chưa lấy được xe, đành trấn tạm một chiếc xe của bạn thay vì phải gọi xe đưa nó về vậy!
******
Trên đường về, ngồi sau xe, úp mặt vào lưng anh, vòng hai cánh tay nhỏ bé qua ôm lấy khung người rộng lớn của anh, tha hồ thưởng thức nỗi nhớ suốt hơn một tuần xa cách… Nó lại lặng đi, và nghĩ ngợi, bỗng dưng có tin nhắn gửi đến…
Lại là L…
Hắn hỏi nó đang làm gì đấy?
Nói là nhớ nó và muốn nó nghe bài hát này…
Click vào link âm nhạc mà hắn gửi, mắt nó lại lim dim nhắm nghiền vào nghe bài hát…
Ca từ trong đó… giống như những gì hắn đang muốn gửi tới nó quá…
Tình cảm nhạt nhòa … giờ đã trôi theo gió …
Anh biết anh sai … khi không giữ được nó …
Trong suốt thời gian … mà đôi ta yêu nhau …
Anh chỉ biết … mang lại đớn đau …
Nỗi đau hằn sâu … trong khóe mắt của em … mà anh đâu biết đâu …
Don’t cry … Don’t cry…
Anh là người tệ bạc …
Chia tay nhau không nói một câu …
Để giờ đây than thở cùng beat và flow …
Anh có muốn vậy đâu …
I’m Sorry …
….
Khó xử thật!
Lại bị mắc nghẹn ở trong tim!
Nghe một lúc nữa chắc nó không thở nổi mất!
Nhắm chặt hai mắt không để cho lệ trào ra khỏi mi…
Nó không muốn anh nhìn thấy nó không vô cớ như thế này…
Rồi anh sẽ lại hỏi…
Rồi nó sẽ không thể trả lời…
Vì anh mà biết lý do thì chắc anh sẽ hận nó mất…
Thế là cố nín…
Bỗng, nó thở dài.
Chồng ơi! Vợ không đi ăn đâu! Hôm nay vợ mệt lắm! Cho vợ về trước được không?
Anh quay lại nhìn nó, vẻ ân cần.
Híc! Vợ mệt à? Ừm! Thế để chồng đưa vợ về nhé!
Nói rồi, anh liền xin phép mọi người đưa nó về trước.
Nghe anh nói rằng nó bị mệt, mấy người bạn liền đánh mắt nhìn nó, bật cười khành khạch.
Ha ha! Em ý mệt à! Tao biết một nhà nghỉ gần đây đấy! Để tao đọc địa chỉ ày nhé! – Lão H buông giọng đùa cợt.
Để cho lão nói hết lời, anh lại quay ra đưa mắt lườm cho tóe lửa, rồi gằn giọng nói.
Tao đ đùa nhé! Vợ tao mệt! Tao phải đưa về! Ai thèm vớ vẩn như chúng mày!
Ừ! Không vớ vẩn cơ mà! Chúng tôi biết mà!
Nhìn mấy người bạn anh nhất định không tin, nó lại bật cười khúc khích.
Anh ngại, liền chối đây đẩy.
Tao đàng hoàng mà! Chúng mày buồn cười nhờ!
Ừ! Mày đàng hoàng mà! Ha ha ha!
Vừa nói, họ vừa vòng xe vào một khúc rẽ khác, không quên vẫy tay chào cô bé, còn anh và nó thì vẫn tiếp tục đi thẳng. Im lặng một lúc, nó lại bật cười.
Sao mấy anh ý nói… c` cứ phải chối thế?
Chối cái gì cơ? Thế vợ thấy chồng không đàng hoàng à?
Hi hi! Chắc vợ chưa được thấy) – Nó đá đểu.
Á à! Không tin chồng! Được thôi! Nếu điều đó làm vợ vui ^^! – Anh lại tiếp tục giở giọng giận dỗi… nhưng con bé lập tức ôm trầm lấy bụng anh, nũng nịu cầu hòa ngay.
Thôi mà! Vợ xin lỗi! Chồng đàng hoàng mà!!!
******
Dừng lại trước cửa nhà nó…
Lúc này đã là 12h đêm, anh lo lắng hỏi.
Chết rồi! Gần 12h rồi! Liệu mẹ có cho vợ vào nhà ko?
Nó cười, trấn an anh.
Hi hi! Không sao! Hôm nay mẹ vợ đi chùa, sáng mai mới về cơ!
Nhìn mặt anh thất vọng tiu nghỉu.
Ặc! Thế à… Sao không nói sớm! Biết vậy hôm nay bắt cóc vợ luôn cho rồi:(
He he! Thách chồng đấy!
Thách á? Chắc chắn chưa? – Anh lừ mắt nhìn nó, nghiêm nghị.
Á… chưa ạ! Chồng của vợ ngoan mà! Không nỡ bắt cóc vợ đâu mà! Nhờ nhờ! – Con bé xun xoe.
Hờ hờ! Chỉ sợ bắt cóc xong cô lại sướng thôi =]] – Mặc dù biết là anh đùa nhưng vẫn làm nó đỏ chín cả mặt.
Không đùa với chồng nữa! Vợ vào nhà đây!
Ơ! Thế quên à?
Quên cái gì cơ… à ừ… quên nhỉ! – Nói rồi, nó liền chạy lại bên cạnh anh, nhảy cẫng chân lên hôn chụt một cái vào trán, rồi lon ton đi vào nhà.
Trước khi bóng nó khuất hẳn, vẫn nghe thấy anh nói với lại dặn dò.
Vợ mệt thì nhớ ngủ ngay đi đấy! Còn cố onl là chết với chồng!
******
Thở phào nhẹ nhõm…
Từ lúc nhận được tin nhắn của L, rồi lại đi bên cạnh anh, tâm lý nó đấu tranh mâu thuẫn ghê gớm!
Rồi hễ cứ nhìn vào mắt anh là nó lại thấy bứt rứt vô cùng, rút cục chỉ có thể quyết định xin về sớm để được giải thoát khỏi cái cảm giác tội lỗi đáng sợ này.
Ngoại tình… cũng hay… nhưng mà đáng sợ thật!
Vừa vào đến nhà, nó online ngay lập tức!
L đã online… biết ngay mà… nó lại chat với L =))) ( con mất dạy =)) )
Hi hi!
Làm gì mà cười vui thế =.=?
Hôm nay L ra Hà Nội gặp tui đấy! Sướng quaaaaa! – Con bé hồn nhiên chia sẻ mà không hề quan tâm đến cảm xúc của L… À mà không! Thực ra thì nó có quan tâm đấy! Chỉ là một phép thử để xem L sẽ phản ứng thế nào thôi. Rút cục, câu trả lời không làm nó thất vọng!
L im lặng một hồi, định viết cái gì đó rồi lại thôi. Đoán được điều này là bởi vì nó thấy dòng chữ Người tình trong đêm đang trả lời… cứ hiện lên rồi lại vụt tắt suốt… chứng tỏ để viết ra câu trả lời này… đối với hắn cũng khó khăn lắm lắm!
Nói chuyện với tôi làm ơn đừng nhắc đến tên thằng đàn ông khác có được không?
Ha ha! Ha ha ha! Đọc được dòng phản hồi này! Con bé bỗng dưng bật cười. Trong đêm tối, nó chống cằm nhìn thẳng vào màn hình máy tính, đôi mắt chậm chạp di chuyển theo từng con chữ, rồi lại bụm miệng cười thầm mãi…
Hắn vẫn là của mình! – Trong đầu nó chỉ nghĩ được có thế! Sự thỏa mãn, khát vọng chiếm hữu người yêu cũ… Một lần nữa lại giết chết nó…
Lặng đi một lát vì không biết phải trả lời thế nào, nó lại đánh trống lảng sang chuyện khác.
Này! Anh thích ny anh đáng yêu hay sexy? – Hỏi cái này là vì tự dưng nghĩ đến anh, không biết gu chung của đàn ông như thế nào nên mới phải hỏi L).
Đáng yêu và ngu ngu 1 tí =))
Sao lại phải là ngu =.=! Ngu để bị ăn thịt à?! Đáng ra phải là khôn nhưng giả vờ ngu chứ! – Vừa nói, nó vừa nghĩ đến mình =]]
Thế thì sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, và hậu quả là gì thì…:-
He he! Đứa nào ngu thật thì mới bị phát hiện thôi! Nhưng mà… sao lại thích ngu ~~! – Nó vẫn cứng đầu giữ quan điểm của mình.
Thì ngu để còn nghe lời, không biết bật:-w!
Ngu xuẩn! Loại con gái như thế nói chuyện chán chết! – Nó thở dài ngao ngán vì gu thẩm mỹ của L… Bảo sao hai đứa này không thể làm ny của nhau!
Ờ… nhưng mà vì tôi lỡ yêu phải đứa quá khôn… nên bây giờ mới đau đớn quằn quại như thế này đây …
L nói, như xoáy vào tim đen của nó, làm con bé bất giác giật mình… xấu hổ!
Nhưng lại vẫn cố tình đánh trống lảng, giả vờ như không biết!
Đứa nào thế? Vợ anh à =]]
Vợ tôi mà khôn à =]]
Thế ai? Em K chăng? – Nó bắt đầu lục lại tên ny cũ của hắn.
Gì thế! Bé K thì càng ko)! Yêu đương gì em ấy!
Hay là L:-?…
L ở trong thời quá khứ rồi M ạ) …
Haiz… nhiều em quá! Chả biết em nào! – Nó cười cợt, giả vờ như vô tình.
L lặng đi một lúc, tưởng như không thèm trả lời nữa, nhưng rồi bất ngờ lại reply nó.
Dòng phản hồi khiến con bé lặng người…
Em Mai…
Lạnh người…
Một dòng điện mạnh tự dưng chạy sượt qua sống lưng khiến con bé rùng hết cả mình…
Đã bao lâu rồi…
Sao còn nói ra những lời vô nghĩa này!
Bởi bây giờ có anh rồi…
Nên nó không quan tâm đến sự tác động yếu ớt này nữa đâu…
Nhưng vẫn cố tình đùa cợt.
Vậy sao ngày ấy không níu kéo tôi?
Vì anh biết… bước tiếp con đường ấy không mang lại hạnh phúc cho em đâu…
******
Đang nghẹn ngào…
Không biết trả lời ra sao…
Không mang lại hạnh phúc cho tôi ư?
Có biết rằng chỉ cần một sự quan tâm nhỏ nhoi hời hợt của anh cũng đủ để khiến tôi sướng rơn cả ngày như thế nào không?
Tôi cần hạnh phúc tràn đầy lắm ư?
Đứa như tôi đâu dám…
Chỉ cần anh ở bên cạnh…
Dù là đi đâu cũng được…
Tôi cũng muốn sát bên…
Anh…
Sẽ không bao giờ biết được giá trị thật của mình trong lòng tôi đâu…
Vì tôi là thế đấy…
Tôi là con ngốc mà ^^!…
Luôn sống giả dối dưới cái vỏ bọc mạnh mẽ lạnh lùng…
Là lừa đảo cả thôi…
Vì tôi sợ bị tổn thương mà thôi)…
Chia tay anh tôi không buồn sao?
Khi tôi cười cũng là lúc nước mắt tôi đang rơi đấy…
Anh sẽ chẳng bao giờ biết được đâu…
Đồ tự kỉ:(!