Bạn đang đọc Anh à! Em sai rồi! – Chương 18
Tối hôm đó, nó đã nghĩ rất nhiều, dằn vặt đấu tranh tâm lý rất ác liệt… Phải cố gắng lắm mới vứt được cái tự trọng ngu ngốc của mình sang một bên, để nhắn tin… chúc anh ngủ ngon như thường lệ.
Đã 3 ngày rồi, kể từ ngày hôm ấy, nó không được nhắn tin cho người nó yêu thương, không được hỏi thăm quan tâm chăm sóc nữa. Đối với nó mà nói, thực sự đó là một cực hình. Anh – chắc là người đầu tiên – duy nhất – và cuối cùng được nó xuống nước đến mức này:(…
Đêm nay, dù mọi chuyện vẫn chưa có kết quả rõ ràng, nhưng nhận được tin hồi đáp từ anh, khiến nó chìm vào giấc ngủ một cách êm đềm và nhẹ nhàng hơn hẳn. Không cần phải nghe những bản nhạc trầm mặc buồn da diết đến khó tả nữa, nó chỉ loay hoay một mình lục lại đống tin nhắn cũ, đọc lại những cái từ ngày đầu tiên anh bắt đầu làm quen nó, rồi đến ngày anh không kiềm chế được, buộc phải gọi nó là vợ trong khi nó còn chưa nhận lời yêu anh, cho đến cái ngày hai đứa hẹn gặp nhau… Tất cả diễn ra thật ngọt ngào! Nhanh như một cơn lốc. Nhoằng một cái đã đến giai đoạn… chia tay như thế này rồi! Kinh khủng thật! Nhưng mà không muốn kết thúc như thế đâu:(. Nó sẽ cố gắng hết sức để níu anh ở lại. Nghĩ thế đấy! Và hôm nay nó sẽ ngủ sớm hơn mọi ngày một chút để dành sức lực cho ngày maichiến đấu tiếp.
……………..
Sáng hôm sau, H lại sang nhà nó từ sớm, thật ra song song với câu chuyện của nó thì chính cái H cũng đang lâm vào bế tắc riêng của mình. Thật là… đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh… Chẳng nói trước được cái gì. Không hiểu đêm qua đã có chuyện gì xảy ra mà mắt con bé cứ sưng húp, hỏi gì cũng không nói, lại chứ lẩm bẩm hát bàiNgày đẹp trờicủa Bằng Kiều. Eo ôi… nghe sao não cả lòng =.=!
Tầm trưa, hai đứa lại kéo nhau sang nhà Mita – vợ nó, ngồi kể lại chuyện từ mấy ngày hôm nay, mọi chuyện chuyển biến từ nụ cười sang nước mắt. Thật buồn cười! Mấy đứa cứ ngồi tám rôm rả, trêu trọc nhau như thế. Trong lúc Mita đang đòi cái H phải làm fansign lên ngực cho nó, thì cũng là lúc… con bé nhận được tin nhắn… từ anh…
Hồi hộp mở ra, và tất cả là…
………
Em à! Sau một đêm dài suy nghĩ, anh nhận ra rằng anh vẫn còn yêu em nhiều lắm! Và chuyện lần này thật ra cũng nhỏ thôi…
Đọc đến đây, nó chợt mỉm cười, nhưng nụ cười lại nhanh chóng bị dập tắt bởi những dòng tiếp theo…
Nhưng những chuyện xảy ra sau đó khiến anh nhận ra rằng, cách suy nghĩ và thế giới sống của chúng ta quá khác xa nhau… Nếu bắt em phải dung hòa với nó, thật sự sẽ là một thiệt thòi lớn cho em. Vậy nên, chúng mình chia tay nhau em nhé! Anh sẽ nhớ em rất nhiều! Ayenl…
Kết thúc những dòng tin nhắn, nó như muốn lặng đi, mọi thứ xung quanh dường như trở nên mờ nhạt. Tai con bé ù đi, thậm chí không để ý được rằng… cái H cũng vừa mới chạy vụt ra khỏi căn phòng, và những tiếng rưng rức cất ra từ bên ngoài hành lang.
Vậy là nó biết, cùng một thời điểm đó, đã có hai chuyện buồn liên tiếp xảy ra. Còn Mita chỉ ngồi nhìn, lúng túng không biết phải làm như thế nào.
…………..
Giấu nhẹm nỗi buồn đột ngột của mình vào một góc, nó vội vàng chạy ra, ôm lấy vai cái H, vỗ về an ủi nó. Nhưng không khuyên con bé đừng khóc nữa. Bởi nó biết, tính H giống nó, đang khóc mà đứa nào cứ lèo nhèo:Thôi đừng khóc nữa mà!là chỉ có ăn đấm!
Thay vào đó, nó lại nói:Cứ khóc đi! Khóc cho thoải mái đi! Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi! Mày phải mạnh mẽ lên để con an ủi tao chứ! Phải không?=))
…………….
Mặc dù hôm nay trời nắng, nhưng ra đến hồ thì gió vẫn đua nhau thổi mát lồng lộng. Dừng lại ở một chỗ có tầm nhìn bao quát nhất, M và H dừng lại, ngồi hóng nắng với nhau).
Trong lòng cả hai, mỗi đứa đều có những tâm sự riêng, nhưng lúc này thì chưa thể kể ngay cho nhau được, chỉ biết than thở với lòng hồ bằng nước mắt mà thôi!
Ngày hôm nay, buồn cười thật đấy! Lần đầu tiên, lẫn trong mặt hồ là nước mắt của nó đấy… Đã cố gắng nín kể từ lúc ở nhà Mita, vì H khóc nên nó cũng chẳng nỡ khóc theo nữa. Nhưng đến lúc này thì hết nín nhịn nổi rồi. Nó không òa lên nức nở như một đứa con gái… mà chỉ để cho từng dòng nước mắt cứ thế nhạt nhòa lặng lẽ chảy xuống, ướt nhoẹt cả cổ áo của con bé, hoen hết hai hàng mi thấm đầy mascara đen sì. Nó cũng khóc, nhưng tuyệt đối không lên tiếng, tránh để dòng người qua lại chỉ trỏ bàn tán. Nó ngại! Ngại cho người ta thấy con người mình lúc yếu đuối nhất lắm. Nhìn thấy được điều đó. Chỉ cần H là đủ!
…………..
2 giờ trưa, nắng càng lúc càng lên cao, hong khô hết hai hàng mi trước đó đã thấm đầy nước mắt của hai đứa con gái. Chúng nó cùng mỉm cười, nhẹ nhàng cho qua tất cả mọi chuyện đã xảy ra, rồi lại đứng dậy, phóng bạt mạng trở về cửa hàng cho kịp giờ làm.
80km/h… cái H đúng là bị điên rồis!!! Nhưng không hiểu sao, ngồi đằng sau nó, ôm chặt lấy cái bụng to thiệt là to của nó ( 3 ngấn mỡ dày chứ chả ít =)) ), nó lại cảm thấy thích thú và an toàn đến thế. An toàn… như lúc ở bên anh vậy. Có lẽ bởi vì nó tin, tin rằng H sẽ không mang lại đớn đau và những thương tổn cho nó… như anh…
…………………
Những ngày sau đó, nó thường xuyên đi chơi với H và Mita, chìm đắm trong những cuộc vui, cố để mình quên hết tất cả. Rõ ràng rồi, khi người ta đau khổ vì tình thì tốt nhất là tìm đến bạn bè và công việc, lấp nghẹn nỗi nhớ bằng những cuộc vui sẽ khiến đầu óc nó không còn tâm trí đâu mà nghĩ tới những chuyện buồn nữa. Vui, là trên hết! Đời còn dài, zai còn nhiều, đại dương còn rất nhiều cá! Tha hồ mà đánh bắt! Sao phải xoắn =;!
Thế nhưng… nói là nói thế…
Nhưng mỗi khi những cuộc vui kết thúc, ai về nhà nấy, chìm mình trong bóng tối…
Thì nó lại là nó… một con bé đơn độc… đắm mình trong những kỉ niệm…
Tệ thật! Đi đâu! Làm gì! Nó cũng nhớ đến anh, tưởng tượng thấy anh đang ở ngay bên cạnh, làm những việc mà trước kia anh đã từng làm… Cảm giác như anh lúc nào cũng vẫn ở bên cạnh nó vậy. Ai bảo ngày trước nó đi với anh nhiều quá làm gì. Một ngày, trừ lúc ngủ ra thì gần như 24/24 là nó ở bên cạnh anh. Anh đưa nó đi chơi, rồi lại đưa nó đi làm, tham gia vào cả công việc của nó. Buồn cười nhất là lúc anh giả vờ làm quản lý khi có khách nữ vào để anh không bị buộc phải tránh ra ngoài. Nó cũng được tham gia vào những vụ làm ăn của anh. Ngồi ở đó và nghe những cuộc họpđenkhiến con bé đau hết cả đầu
.
!!!
Ai mà biết được, sẽ có một ngày, mọi chuyện dồn dập quay trở về trong trí nhớ dày vò khiến cho nó trở nên khổ sở như thế này.Càng cố quên… thì lại giống như ép mình cố nhớ vậy!
Băng qua những con đường xưa cũ, nhớ lại những lúc ở bên cạnh anh, cũng ngồi sau anh, và anh đột ngột tăng tốc khi nó nói:Nó không sợ đua xenhư thế này! Thật sự cảm thấy buồn cười và… trống trải lắm! Mọi chuyện xảy ra đột ngột quá! Tất cả dường như vẫn còn mới, vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ nó… Mà trí nhớ của con bé thì tốt kinh khủng. Vậy nên quên anh, chắc chắn sẽ là một điều khó vô cùng!
Mọi người hay nói rằng ý… khi người ta có nỗi đau lớn ở trong tim… thì họ thường tìm đến những nỗi đau mạnh bên ngoài thể xác… để sự tác động ấy có thể phần nào giúp xóa nhòa đi nỗi đau của tinh thần… Vậy nên, mặc dù ngoài trời đêm nay rất lạnh, thì nó vẫn cùng cái H, hai đứa ăn mặc phong phanh phóng bạt mạng trên những con đường lồng lộng gió, chỉ đơn giản là để thường thức cái lạnh của đất trời… mong có thể phần nào xoa dịu bớt cái lạnh nơi con tim.
…………….
Ba ngày sau, anh lại call cho nó…
Ừm! Cũng đã ba ngày rồi nhỉ! Thế mà nó cứ tưởng đã phải cả tháng trôi qua. Vẫn hồi hộp nhận điện thoại như cái ngày mới đầu cãi nhau ấy. Nhưng không còn dùng cái giọng lạnh lùng để tiếp đón anh nữa, nó đổi giọng nhẹ nhàng, nhưng man mác chút buồn dịu dàng.
A lô…
Em đang làm gì đấy?
Đang định trả lời, nhưng chợt dừng lại một lát, nó thấy giọng anh hôm nay có chút gì khác lạ. Khàn hơn, trầm hơn, và mệt mỏi hơn nhiều. Vậy nên nó quyết định hỏi lại.
Anh sao thế? Nghe giọng có vẻ mệt mỏi. Anh ốm à?
Cũng không hẳn, chỉ là ba ngày nay chưa ngủ rồi…
Làm gì mà không ngủ???– Nó lo lắng gằn giọng hỏi.
Đập đá…
Sặc! Anh đã hứa với em là không thèm chơi cái thứ đó nữa rồi cơ mà! Sao bây giờ lại…– Giọng nó run lên… giận dữ vô cùng.
Anh xin lỗi…
Anh biến đi!– Nói rồi, nó hậm hực cúp máy. Bực cả mình. Lớn rồi mà vẫn còn làm trò nông nổi. Làm gì không làm lại chơi cái trò hại người đó làm gì??? Anh vừa thất hứa, lại vừa làm nó thêm lo lắng… thật sự… đau lòng nhiều hơn là tức giận…