Đọc truyện Âm Dương Phu Phu – Chương 13: Ngón tay trẻ con (Một)
Vừa bước vào trong phòng, tôi đã trông thấy Trần đại thiếu đang nằm nghiêng người ở trên giường, hai mắt khép hờ, một tay chống đầu, tay kia thì đặt ở trên đùi. Nói thật, dựa vào dáng vẻ này của Trần đại thiếu, chỉ cần đừng có mở mắt ra là chắc chắn tôi sẽ rất thích. Một vị công tử con nhà danh môn, vậy mà chỉ cần mở mắt ra…
“Sao chậm vậy?” Trần Lập Châu hé mắt, lộ ra đồng tử đỏ như máu.
Tôi run cả người: “Quanh đây không có chỗ nào bán loại đàn hương mà anh thích nhất cả, cho nên tôi đành phải chạy hơn mười dặm lên trấn để mua về.” Tôi giơ hương lên rồi cười một cái.
“Để tôi đốt hương cho anh.”
Trần Lập Châu lại nhắm mắt, không nói gì nữa.
Tôi vừa đốt hương vừa tự hỏi, không hiểu lúc trước mình đã làm sai ở bước nào mà lại gọi được cái tên hung thần ác sát này ra, nếu sửa lại lỗi lầm, có phải vị Trần đại thiếu ôn nhu lúc trước sẽ trở về hay không?
“Nghĩ gì đấy?” Thanh âm lạnh lẽo vang lên bên tai, tôi quay người lại thì đã thấy Trần Lập Châu đứng ở ngay trước mặt, đôi con mắt đỏ tươi đang nhìn thẳng vào mình.
Tôi cười gượng hai tiếng: “Đâu, đâu có nghĩ gì đâu.”
Tôi nhanh chóng đi về phía bên kia, cung kính mà đốt hương.
“Trần ca, hôm nay tôi có đi ngang qua tiệm may, thuận tiện mua cho anh hai bộ quần áo, anh xem, bây giờ có cần đốt luôn không?” Tôi dùng ánh mắt lấy lòng nhìn Trần Lập Châu.
Trần Lập Châu liếc mắt nhìn xuống mấy bộ quần áo, rồi lại nhìn tôi, không nói gì.
Tôi cũng không biết là anh ta có thích hay không nữa, đương lúc trong lòng đang thấp tha thấp thỏm, sư phụ đột nhiên gọi với vào: “Tiểu Duẫn, người của nhà Trần gia đến này.”
Tôi đưa mắt nhìn Trần Lập Châu, thấy anh ta hất cằm, tôi như nhận được thánh chỉ mà chạy ra ngoài.
Người tới là đại quản gia nhà Trần gia. Nói là phụng mệnh bà lớn nhà mình tới đây để đưa quần áo thu đông tới cho đại thiếu gia và đại thiếu nãi nãi. Mấy gia đinh khiêng bốn thùng gỗ đồng thau bọc sừng đặt ở trước mặt tôi.
Quản gia chỉ vào hai thùng phía bên trái: “Đây là đồ chuẩn bị cho đại thiếu gia.” Rồi lại chỉ vào hai thùng phía bên phải: “Còn đây là đồ chuẩn bị cho thiếu nãi nãi.”
Tôi ngây người, thiếu nãi nãi? Ôi sao nghe vào tai cứ thấy thế nào vậy.
Lão đầu đứng phía sau cười khúc khích, đến lúc tôi quay đầu nhìn thì lại làm bộ như mình đang bận hút thuốc.
Tôi không để ý đến ông nữa, mà mở thử một thùng ra, lập tức mắt tôi dán chặt vào đó.
Bên trong toàn là hàng tơ lụa với đủ các loại kiểu dáng, mới nhìn qua thôi đã thấy được giá trị xa xỉ của chúng. Lại mở thêm một thùng khác, trong đó toàn bộ đều là áo lông chồn lông cáo, làm cho tôi hoa hết cả mắt.
Quản gia sai người khiêng các thùng để vào trong nhà, cuối cùng còn nói, đợi sang đầu xuân năm sau sẽ lại mang quần áo tới đây.
Tôi ngây ngốc nhìn quản gia lên kiệu, lắc la lắc lư mà rời đi.
“Sư phụ, hóa ra người giàu còn có thể làm ra chuyện như vậy nữa.”
Tôi bảo Trần đại thiếu: “Anh chọn vài bộ đi, để trước đêm nay tôi đốt cho anh.”
Trần đại thiếu hất cằm nhìn tôi: “Em chọn cho ta đi.”
Tôi gãi gãi đầu: “Tôi sợ mình chọn xấu.”
Trần Lập Châu không nói gì, thế nhưng chỉ cần nhìn vào mắt anh ta thôi là tôi đã biết ngay anh ta đang không vui, thế là tôi lập tức liền xắn tay vào chọn.
Thật sự mà nói thì đây toàn là quần áo thượng hạng, chọn đại lấy một bộ cũng đã bằng với tiền ăn cả năm của một gia đình nghèo khó, lấy đâu ra mà xấu với chả không xấu.
Có điều vì sợ sẽ chọc giận đến Trần đại thiếu, tôi lại đành phải cong mông chổng tĩ lên để chọn đồ cho anh ta.
Đang loay hoay thì tôi đột nhiên cảm giác được có cái gì đó sờ soạng vào mông mình. Lúc quay lại thì đã thấy Trần đại thiếu đang đứng ở ngay phía sau.
Vì kinh hãi nên tôi phải lui về phía sau hai bước, không để ý thế là ngồi thọt vào trong thùng.
Trần đại thiếu cúi người xuống nhìn tôi một cách đầy chăm chú. Tôi sợ đến mức phải túm lấy một bộ quần áo che ở trước ngực mình, rồi mới dám tiếp tục căng thẳng nhìn anh ta.
Trần đại thiếu vươn tay ra, nâng cằm tôi lên, khẽ hỏi: “Ta và em đã từng động phòng với nhau bao giờ chưa?” Trong giọng nói trầm thấp mang theo một chút khàn khàn, làm cho tôi tê rần hết cả người, tự dưng mặt tôi trở nên nóng như phải bỏng.
Trần đại thiếu híp đôi mắt đỏ tươi nhìn tôi.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, không biết là có nên đáp lại hay không.
Tôi nhìn xuống bộ quần áo trong tay mình, vội vàng giơ lên: “Bộ này, Trần ca, bộ này trông được này.”
Trần đại thiếu túm lấy bộ quần áo, tùy tiện ném qua một bên, lại chằm chặp nhìn tôi, làm cho tôi không có chỗ nào để trốn.
“Có hay không?”
Tôi nuốt “ực” một ngụm nước miếng: “Cũng không thể nói là chưa có.”
“Hửm?”
Trần đại thiếu nhấc tôi dậy, chỉ trong nháy mắt, anh ta đã ngồi ở trên giường, còn tôi thì lại ngồi ở…trên đùi của anh ta.
Mặt tôi nặng như cái bánh nướng áp chảo.
“Vậy tức là có?” Trần đại thiếu nhìn tôi, ghé mặt lại gần: “Thế sao ta lại không nhớ được dù chỉ là một chút?”
Tôi lập tức bị sặc nước bọt, khụ khụ hai tiếng: “Chuyện này, tôi…”
“Vẻ mặt hiện giờ của em, cứ như là đang muốn bị ta “chơi hư” vậy…”
Trần đại thiếu quẹt móng tay qua cổ của tôi.
Tôi mở to hai mắt, máu toàn thân dồn hết lên não, đệch, đây có còn là Trần Lập Châu nữa không?
“Anh, anh!”
Vừa mới nghiêng người một cái, tôi đã bị anh ta đặt ở dưới thân, cặp mắt đỏ kia giờ phút này tựa như bảo thạch, một khắc cũng không chịu rời khỏi người tôi. Ngón tay lạnh lẽo luồn vào bên trong vạt áo, lạnh đến mức khiến tôi rùng cả mình.
Mặt tôi đỏ bừng như vừa mới nốc hết hai chai rượu, trong đầu cũng trở nên mơ mơ hồ hồ.
Trần Lập Châu áp người lên, nhìn vào môi tôi, sau đó hôn xuống một cách đầy hung hăng. Những ngón tay linh hoạt bên trong áo tôi như đang đốt lửa ở khắp mọi nơi, chúng đang không ngừng giày vò lồng ngực tôi.
“Muốn không?” Trần Lập Châu dùng chân cọ cọ phía dưới, làm tôi khẽ ngâm nga thành tiếng: “Hô…”
Thân là một xử nam suốt mười chín năm, tôi thừa nhận, mình đã bị tên quỷ này mê hoặc.
Trần Lập Châu nhếch khóe miệng, để lộ một nụ cười gian tà: “Có muốn ta làm em không?”
Tôi túm chặt chăn ở dưới thân, nhắm hai mắt lại, không dám hé miệng. Vì tôi biết, chỉ cần tôi hé miệng ra, thể diện của tôi nhất định sẽ bị mất trắng.
Thế nhưng cơ thể của tôi lại quá thành thực, nó không để cho tôi trốn, nó không ngừng muốn áp lại gần cái người đang ở trên thân tôi, muốn càng nhiều, càng nhiều hơn nữa. Tôi cắn chặt môi lại, ngọ nguậy cái đầu, máu toàn thân dồn hết xuống phần thân dưới, những ngón tay lạnh lẽo kia đang nắm chặt lấy toàn bộ khoái cảm của tôi: “Hô~” Tôi nghe được tiếng rên rỉ không kiềm chế lại được của mình.
Kệ con mẹ nó thể diện đi, ông đây muốn lắm rồi!
Tôi ôm chặt lấy cổ Trần Lập Châu, vắt một chân lên lưng anh ta, mặc cho anh ta đùa bỡn với thân thể mình, tôi nhẹ đung đưa theo anh ta: “Trần ca, ha~, tôi muốn, cho tôi.”
“Tiểu Duẫn ngoan.”
Trần Lập Châu cười cười rồi hôn xuống một bên tai của tôi.
Hai tay tôi cào loạn trên lưng Trần Lập Châu, dục vọng của cơ thể lúc này như được đẩy lên thiên: “Má nó, thật sự là sảng khoái.”
Người tôi thẳng tắp như một đường thẳng, móng tay bấu chặt vào cổ Trần Lập Châu.
Bị tay bàn tay của anh ta giày vò một trận, tôi mở to hai mắt, thanh âm ướt át thốt nhiên bật ra.
“A~”
Sau khi tiết xong, tôi mệt phờ như một con cún. Chưa bao giờ tôi tự động tay mà lại có được cảm giác như vậy. Cái loại khoái cảm này, quả thực khiến cho tôi phê kinh khủng. Sướng đến mức ngón chân quặp hết cả lại.
Kỹ thuật của vị Trần ca này, tuy rằng chưa được cao thâm cho lắm, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vừa lòng.
Trần Lập Châu ôm tôi vào lòng, nhẹ vuốt ve tóc tôi, khẽ bảo: “Đêm nay hãy đào thân thể ta lên.”
Tôi mơ mơ hồ hồ: “Vì sao thế?”
“Bởi vì, ta-muốn-làm-em.”