Bạn đang đọc Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường – Chương 177: đút ăn
Da thịt ấp áp chạm vào đại chưởng lành lạnh, hai tai nàng đỏ lên, nhìn đôi mắt hắn nổi lên hỏa diễm giống như ánh huỳnh quang giữa đêm tối, bất tri bất giác muốn đuổi theo ánh sáng đó, trầm mình vào nó…
“Vậy ý của nàng là thế nào?” Hắn dùng khóe mắt nghễ nàng, răng nanh nhẹ nhàng vuốt ve vành tai phấn nộn.
“Chàng rõ ràng biết, ta luôn luôn lo lắng cho chàng, cho nên mới muốn ngăn cản chàng đi mạo hiểm.” Nàng rụt cổ, lấy tay đẩy khuôn mặt ”yêu nghiệt” của hắn ra, nhẹ thở khẩu khí.
Ánh mắt dừng ở trên mặt đỏ hồng của nàng, đôi môi khẽ nhếch lên, nhìn nàng ngượng ngùng, tươi sáng như một đóa hoa nở rộ, càng nhìn càng muốn trêu.
Nghiêng người, ngã xuống phía trên nàng, đem giày đá bay, hai tay hắn ôm lấy eo nhỏ của nàng, nhẹ nhàng mà vuốt ve .
“Rất nhiều thời điểm, trẫm đều là thân bất do kỷ, săn bắn lần này, cũng như vậy. Không chỉ là vì muốn tặng lễ vật cho nàng, còn vì biểu hiện năng lực của trẫm. Y Y, bên trong hoàng cung, rất nhiều người còn chờ xem kịch hay, muốn trẫm làm trò cười cho bọn họ, đợi trẫm làm ra sai lầm gì, bọn họ cũng sẽ mượn thời cơ, đục nước béo cò, hung hăng bồi thêm vài cước, Phù Vân hoàng thất từ nay về sau trong hoàng triều sẽ không thể sống yên, càng không nói đến việc kế thừa ngôi vị hoàng đế.”
Đồng tử trong mắt thu liễm, hắn vi mân mê mi, nghĩ đến thế lực quan viên chống đối phía sau lưng, thập phần đau đầu.
Nàng sửng sốt, không nghĩ tới hắn bên ngoài nhìn thoải mái, thì ra phải chịu nhiều áp lực như vậy.
hai tay nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm đang nhíu chặt của hắn, theo lông mi hướng ên, ấn nhẹ lên huyệt Thái Dương, chỉ phúc non nớt, nhẹ nhàng đè nặng, thỉnh thoảng chuyển thượng hai vòng.
“Tất cả những việc này, chàng chưa từng nói với ta.” ngữ khí của nàng có chút cô đơn.
“Trẫm là sợ nàng lo lắng, mỗi lần trở lại Long Quân điện, nhìn vẻ mặt tức giận, hai má phình lên xep xuống của nàng, mọi chuyện phiền muộn đều tan biến, chỉ thầm muốn cùng nàng ngoạn 1 hồi.” Hắn cười nhẹ, tình dục trong mắt yếu đi một ít.
“Tức giận cái gì phình lên xẹp xuống chứ, chàng cho ta là ếch sao?” ngón tay đang mát xa không khỏi tăng thêm một ít lực đạo, hai má cũng đỏ hồng lên.
Bị bộ dáng của nàng chọc cười, hắn cui đầu, cách 1 lớp xiêm y, hôn lên cái bụng của nàng, vừa mới hôn đến rốn, lại vươn đầu lưỡi vẽ vòng tròn bề ngoài, liếm láp.
“Đừng……” Nàng khinh suyễn một tiếng, gương mặt đỏ đến tận cổ.
“Đừng cái gì?” Hắn dừng lại động tác, hai mắt thẳng tắp xem xét nàng, lộ ra tà mị cười.
“Đừng liếm.” Nàng lấy tay che kín môi hắn, lại bị chế trụ, bạc môi lạnh lạnh lại hôn lên lòng bàn tay, làm cho người nào đó thẹn thùng một mảnh.
Nàng ở hắn trước mặt hắn xưa nay đều là tranh cường háo thắng, không nghĩ tới, cũng có một mặt đáng yêu như thế. Lần trước ở bên trong sơn động, hắn chỉ mãi dẫn dắt nàng, cũng chưa kịp phát hiện, chỗ đáng yêu này của nàng.
Nheo lại mi mắt, hắn chìa lòng bàn tay của mình ra, đưa tới môi của nàng.
“Vậy nàng liếm của ta.” bộ dáng rất thành thật nha. (ack, pó tay ^^!)
Xấu hổ giữ chặt bàn tay to của hắn, nàng có chút dở khóc dở cười:
“Phù Vân Khâu Trạch, chàng cho ta là con chó nhỏ sao? Hơn nữa, ta lại không đói bụng, vì cái gì muốn liếm lòng bàn tay của chàng?”
Không đói bụng? Hắn đột nhiên tà cười, đứng dậy, khập khiễng đi ra ngoài, quay về với một mâm hạt dưa trong tay, sau, lại nằm xuống đùi cùa nàng, tiếp tục làm bá vương.
Có chút không rõ, nàng liếc mắt nhìn dĩa hạt dưa, tưởng hắn muốn ăn, lấy một hạt đặt ở bên miệng của hắn, lại nhìn thấy hắn lắc đầu.
“Chàng không ăn thì lấy tới làm gì?” Nàng nghi hoặc, chịu đựng đau đớn đi ra ngoài, lấy đến để nhìn thôi sao?
“Nàng cắn ra, dùng nơi này đút cho trẫm.” Hắn chỉ chỉ vào cánh môi hồng nhạt của nàng.
Khóe mắt hơi hơi run rẩy, Y Y vươn tay bắt lấy gò má của hắn, dùng sức chợt cao chợt thấp vuốt ve , tựa như nhào bột, đến khi hai má trắng noãn đỏ ửng, mới vừa lòng buông tay.
“Nàng khi dễ trẫm!” Hắn đột nhiên giống như đứa nhỏ lên án, hai tay chụp lên hai má bị đau của mình, nhẹ nhàng nhu sát.
“Chàng mới khi dễ ta, lần trước còn làm bộ đáng yêu, rõ ràng đã hết sốt, Khâu Trạch, từ khi nào chàng lại biết diễn trò như vậy?” Nàng âm trầm cười.
“Khụ,” Hắn mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, đột nhiên ôm lấy eo nàng, nhắm ngay rốn, “Hảo, nàng không đút cho trẫm, vậy trẫm liền tiếp tục liếm.” Xem ai chịu thua ai.
Thấy nàng nhất thời “hóa đá”, hắn quả thật vươn đầu lưỡi liếm đi lên, nhu nhu thấp ý, làm cho vải dệt ướt nhẹp, hiện ra hình dạng bên trong.
“Dừng, ta đút chàng là được rồi đi, vô lại!” Nàng cuống quít xoay đầu của hắn lại, nhìn gương mặt tuấn tú cười đến thật đắc ý, có chút bất đắc dĩ.
Đem hạt dưa mở ra, lấy nhân đặt hờ bên môi, nàng cúi đầu xuống.
Nghĩ rằng, nếu cứ thế này mà đút hắn ăn hết dĩa hạt dưa, trời cũng tối mịt rồi đi.
Hắn lại rất “tà ác”, nhìn gương mặt cúi gần của nàng, mím chặt môi, trong mắt lóe lên sắc thái nghịch ngợm, tựa như một hài đồng xấu tính muốn đùa dai.
“Chàng!”
Nàng đem hạt dưa ăn vào miệng, lại nhéo nhéo hai má hắn,
“Còn gây sự nữa ta sẽ không đút cho chàng ăn, nếu không phải vết thương ở chân chàng vì ta mới vỡ ra, ta sẽ không chiều theo ý của chàng đâu.”
“Được rồi,” Hắn nhún vai,“Trẫm sẽ ngoan ngoãn, ái phi hãy hảo hảo bồi thường trẫm đi.” Miệng ngọt chán ngấy mười phần, thấy Y Y trừng mắt, liếc mắt một cái, mới ẩn nhẫn ý cười nằm xuống.
Tiếp tục tách hạt dưa, nhìn ai đó ý cười đầy mặt, nàng âm thầm nghẹn khí, đem hạt dưa đã tách vỏ đưa đến bên môi hắn, cánh môi mềm vừa chạm vào bạc thần, liền bật dậy tức thì.
“Cái này tính là đút ăn sao?” Phù Vân Khâu Trạch nhếh mày, dùng lưỡi cuốn hạt dưa vào miệng.
Ngay lúc Y Y còn đang kinh ngạc, hắn đột nhiên ôm lấy cổv, hướng về gương mặt phấn hồng, thổi một ngụm khí hương hoa lan lên đôi mắt trong veo.
Không chịu nổi dòng khí va chạm vào đôi mắt, nàng không khỏi chậm rãi nhắm mắt lại.
“Đút ăn thì phải như vậy.” Hắn bá đạo nói, bạc thần giương lên, hôn lên thần cánh hoa non nớt của nàng.
Vuốt ve, bừa bãi liếm mút, cảm nhận được nàng quật cường, cắn chặt hàm răng, cúi đầu cười nhạo một tiếng, lấy tay tìm đến eo của người nào đó, chọc chọc, nhưng nàng tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, hai tay nắm chặt, song chưởng gắt gao kẹp chặt mạn sườn, không có một khe hở, cho dù hắn muốn đưa tay tham nhập, cũng vô pháp thực hiện được.
Y Y đắc ý mân thần mở miệng, nhưng lại bị đầu lưỡi mềm mại của hắn đảo qua, lại nhanh chóng khép lại, nhẹ nhàng mở mi mắt, dùng ánh mắt châm chọc nhìn người đang đè ép lên mình.
Này có tính là nàng đang khiêu chiến với mình không? Phù Vân Khâu Trạch nheo lại mi mắt, giảo hoạt dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi nàng, nhìn nàng trợn to hai mắt, vẻ mặt đắc ý dào dạt.
“Còn như vậy,” Hắn cười khẽ, “Như vậy trẫm sẽ thữ xem, trên chiến trường, chỉ có thắng thua, trẫm thật ra muốn nhìn thử, xem nàng có thể chịu được bao lâu.”
Nghe hắn nói vậy, nàng nhất thời nghẹn khí, dám không ra tiếng, mặt phấn hồng dần dần chuyển vì đỏ thẩm……