Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường

Chương 176: thực hiện ước định


Bạn đang đọc Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường – Chương 176: thực hiện ước định


“Nơi này, chính là lễ vật cuối cùng mà thái hoàng Thái Hậu để lại cho trẫm.” dung nhan lạnh như băng của hắn từ từ hòa tan, còn lại , chỉ là khuôn mặt ôn nhu, dịu dàng.
Thái hoàng Thái Hậu…… Y Y bừng tỉnh đại ngộ, nói cách khác, nơi này hẳn là căn cứ của đội hộ vệ quân vương trong truyền thuyết? Nghe nói, bọn họ ngoại trừ việc là sát thủ hạng nhất, còn có tình báo khắp mọi nơi, để bảo vệ đế vương, người được tuyển chọn đều là nhân vật nổi tiếng, không chỉ tinh thông võ học, thuật pháp, hơn nữa thuật kỳ môn bát quái không chỗ nào không thông, nhưng mà, tất cả những thứ này cũng chỉ là truyền thuyết, không ai từng nhìn thấy quá.
“Bọn họ, đều là tinh anh mà quốc sư 20 năm trước bồi dưỡng ra, vì Thái hoàng thái hậu cũng cố triều cương”
Nói đến đây, hắn nghiêng đầu, hai mắt diệu diệu nhìn chăm chú vào nàng,
“Trẫm cũng không phải cố ý muốn dấu nàng, đây là ước định của trẫm cùng thái hoàng Thái Hậu, người nói, phải đợi cho nàng cùng trẫm ‘long phụng hòa minh’, mới được nói cho nàng biết.”
Gò má của Y Y nháy mắt lại đỏ hồng lên, nhìn hắn tựa hồ ẩn nhẫn ý cười, chà chà chân, ở trước mặt mọi người lại không thể đẩy hắn ra, chỉ phải chịu đựng, thầm nghĩ, nói như vậy, không phải khiến cho nhóm hộ vệ biết, nàng cùng hắn đã…….
“Đi thôi, trẫm mang nàng đi vào phòng.” Hắn khập khiễng kéo tay của nàng, cắm cây đuốc vào một giá đỡ trên cầu thang, sau đó mới tiếp tục đi vào một “cái hang” ngay gian trung tâm.
Không nghĩ tới, bên trong “cái hang” kia đúng là một gian phòng khiến người khác ‘kinh thiên động địa’ nha, rộng rãi mà sáng ngời, cùng cách bố trí trong Long Quân điện có hơn chứ không kém, khiến nàng ngây ngẩn cả người.
Vén bức rèm che, đi vào nội phòng.

“Khi trẫm ra ngoài săn bắn, ngẫu nhiên thường muốn tới nơi này, cho nên liền phân phó xuống, cho bọn họ bố trí nơi này cùng nội điện giống nhau, có thích không?” Hắn mỉm cười, đem nàng ôm vào lòng, chóp mũi cọ cọ vào chóp mũi của nàng.
Bức rèm bằng trân châu rung rinh, những hạt châu sáng bóng chạm vào nhau, phát ra tiếng vang “dinh đang, đinh đương, đinh đương” thanh thúy…….
“Ân.” Nàng gật nhẹ đầu, nói không cảm động, là gạt người. Nhưng hơi thở đầy dục vọng của hắn cứ phả vào mặt liên tục, khiến nàng thật bối rối, gương mặt đã hồng lại càng đỏ tươi.
“Nàng hình như vẫn còn thiếu trẫm cái gì đó.” Hắn trầm giọng nhắc nhở nói.
“Thiếu… thiếu cái gì?”
Nàng nháy mắt, mơ hồ, nhưng lại nghĩ tới cái gì, sắc mặt có chút sốt ruột,
“Không được, chàng ngồi xuống trước đi, ta đi tìm dược giúp chàng rửa sạch miệng vết thương, không cần lộn xộn.”
Đi một quảng đường xa như vậy, hắn chắc là phải nhịn đau rất nhiều. Vết thương lần trước nghiêm trọng như vậy, đã liền mặt được hay chưa, nàng một chút cũng không biêt. Nhưng bây giờ, nhìn thấy đầu gối của hắn đỏ tươi 1 mảng, lòng của nàng rất xót xa, thật rất lo lắng.
Nàng sợ máu, nhưng nhiều lúc, vì không muốn tỏ ra yếu đuối, đều phải tận lực ẩn nhẫn. Cho nên nàng rất ít mặc hồng y, mà lúc cùng Mẫn Hách yêu nam tỷ thí, cũng vì sợ nhìn thấy trên người mình toát ra máu tươi, mới cố tình mặc hồng y, che dấu sợ hãi của chính mình.
Nếu nơi này thật sự bố trí giống y Long Quân điện, như vậy, hòm thuốc sẽ đặt trong ngăn kéo cuối cùng của bàn trang điểm.

Nàng đẩy vòng tay ôm ấp của hắn ra, đi đến trước bàn trang điểm, kéo hộc bàn ra, quả nhiên nhìn thấy hòm thuốc.
“Y Y, nàng muốn nuốt lời sao?” thân thể ấm áp, mềm mại trong lòng rời đi, không khí lạnh lẽo xâm nhập, hắn bất mãn lên án.
Thấy nàng đi đến long sàn, từ từ tọa hạ, hắn rất sợ nàng giống lần trước, thô lỗ kéo phắng thục khố của mình, nghĩ nghĩ, vẫn là chính mình cuốn ống quần lên thì tốt hơn. (^^ tự nhiên thấy buồn cười ghê =]] )
“Có phải rất đau hay không?”
Nàng cầm hòm thuốc đi qua, ngồi xổm xuống, nhìn vết thương, không khỏi nhíu mày,
“Tuy không làm độc, nhưng mà, vết thương sao lại lâu khép lại như vậy?”
“Thời tiết có chút lãnh.” Hắn đáp, nhìn nàng thật cẩn thận lau đi vết máu trên miệng vết thương.
[]
“Thân nhiệt của chàng so với người thường luôn thấp hơn, biết trời lạnh, sao không cho cung nữ đốt thêm hỏa lò, như vậy thân thể mới ấm hơn, miệng vết thương cũng khép lại mau chút.”
Dùng vải mềm, thấm ướt, rửa sạch miệng vết thương, nàng nhẹ nhàng thổi thổi, đợi nước khô đi, mới lấy thuốc thoa lên, dùng bạch bố sạch sẽ bao lấy, cuối cùng thắt một cái nơ con bướm.

“Không có nàng bên cạnh, một mình trẫm cho dù có đắp thêm mấy tấm chăn, đều cảm thấy cả người rét run.” Hắn thấp nam nói.
“Miệng lưỡi trơn tru.” Nàng liếc liếc mắt một cái, cười khẽ.
Cho tới nay, nàng đều cảm thấy hắn chỉ biết khi dễ mình, mỗi lần nói chuyện đều giống như đang cãi nhau, nhưng mà, từ khi rời khỏi long quân điện, nàng mới phát hiện, nàng ngược lại rất là thích lời nói bén nhọncủa hắn, thích cùng hắn tranh tranh luận luận.
“Miệng lưỡi trơn tru so với vô lại tốt hơn.” Hắn quả thực lại bắt đầu “mồm mép”.
Khóe môi cong lên, nụ cười tươi tắn như nắng mai, cảm giác quen thuộc này làm tế bào toàn thân nàng đều ở thả lỏng, thư sướng vô cùng.
“Chàng, vẫn muốn đi săn lão hổ sao?”
Nàng thu dọn xong hòm thuốc, ngồi vào vị trí bên cạnh hắn, nhẹ nhàng ống quần thả xuống.
“Trẫm thầm nghĩ, sẽ tặng cho nàng lễ vật mà trẫm cho là trân quý nhất, Y Y, nàng hãy tin tưởng trẫm có năng lực này, mặc dù không dựa vào thuật pháp, trẫm cũng sẽ làm được.”
Hắn soạn mi, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt lên đôi má phấn hồng, “Trẫm, cũng không phải một quân vương vô năng, những gì của trẫm, nhất định trẫm sẽ thu hồi, bao gồm cả nàng!”
khuôn mặt trắng noãn, hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật, khóe môi mỏng, cong cong một nụ cười, đôi mắt màu tím thâm sâu như đại dương,…nàng xem đến ngây ngốc cả người.
Mãi ngắm mỹ nam, Y Y một chút cũng không phát giác, một bàn tay đang lặng yên cởi bỏ vạt áo của nàng. ^^!

Mãi đến khi chỉ phúc lạnh như băng bàn chạm đến tròn tròn mềm mại, cả người Y Y run lên, bừng tỉnh lại đây, nhìn gương mặt ôn nhu, nhu tình dạt dào không biết khi nào biến thành vẻ mặt đắc ý tươi cười của hắn, không khỏi âm thầm mắng mình quá sơ ý. (là háo sắc mới đúng nha ^^)
“Y Y, nàng nên thực hiện ước định cùng trẫm.” Hắn thấp nam, nhẹ nhàng vỗ về đôi má mềm mại.
“Ước định? Cái gì ước định?” Nàng tiếp tục đánh trống lảng, “Không được, chân của chàng không thể lộn xộn.”
“Ngày ấy, trẫm bị thương so với hôm nay còn nghiêm trọng hơn, nhưng không phải cũng dũng mãnh dị thường sao? Hay là, nàng cho đó là hiệu lực của quả thôi tình?”
Hắn thổi một ngụm hơi thở lạnh như băn vào tai nàng, nhẹ nhàng gặm lấy vành tai mẫn cảm của nàng, đầu lưỡi cuốn, cảm giác được thân thể mềm mại đều run run, không khỏi cười nhẹ hai tiếng,
“Xem ra, nàng cũng không phải là không có cảm giác.”
“Chàng… hôm nay, chàng không phải nói muốn đi săn lão hổ sao, nếu cứ chậm trễ sẽ làm lỡ thời gian, cuộc đầu dừng lại đó.” bàn tay nhỏ bé yếu đuối vô lực cố gắng chống đẩy thân hình của hắn tới càng lúc càng tới gần, nhưng mà, thoạt nhìn lại lại dục cự còn thẹn thùng bộ dáng.
Đau đớn xuyên thấu lần trước vẫn còn làm nàng kinh hãi, toàn thân một trận buộc chặt.
Phù Vân Khâu Trạch dễ dàng chụp tới, ôm nàng vào trong lòng, khuôn mặt tuấn mỹ giơ lên một chút đắc ý chi cười:
“trận đấu săn bắn vẫn còn kéo dài đến mười lăm ngày, không cần vội, nhưng mà, không nghĩ tới, vì để thoát khỏi trẫm, Y Y thật nhẫn tâm muốn cho trẫm tiến lên chịu chết sao?”
“Ta không có ý đo……” Nàng nột nột mở miệng, đột nhiên kinh hô ra tiếng, quần áo tuy chưa bị cởi ra, nhưng bàn tay to của hắn đã len lõi vào trong, thuần thục bao lấy nơi mềm mại của nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.