Bạn đang đọc Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường – Chương 175: không thể mất đi nang
“Mộc Hiệp!” Phù Vân Khâu Trạch hét lớn một tiếng, dùng chân chưa bị thương làm điểm tựa, búng người phi thân đến, thân mình cấp tốc bay vút mà đi, tựa như chim yến, linh hoạt xuyên qua rừng cây, bôn tiến về phía nàng.
Nhưng mà, dù có khinh công thượng thừa, hắn vẫn đuổi không kịp tốc độ rơi xuống ngựa của nàng từ một khoảng cách xa như thế, nhưng vào lúc này, một thân ảnh màu đen rốt cục xuất hiện, vươn tay ra muốn cứu nàng. Khi các ngón tay sắp chạm được Y Y, thì không biết từ chỗ nào phóng tới một mũi tên, Mộc Hiệp cả kinh, theo bản năng rụt tay lại…
“Không!” Phù Vân Khâu Trạch rống giận!
Trơ mắt nhìn nàng ngã xuống, hắn cuống quýt, lo lắng như muốn xé toạc lồng ngực, tay nàng bị thương, ngã như thế e rằng…!
Không ngờ, Y Y lãi khẽ xoay người, dùng tay chưa bị thương bắt lấy cương ngựa, tung người một chút, an toàn rơi xuống đất.
“Ngươi còn muốn bỏ lại ta một mình sao?”
Không hề sợ hãi quay đầu, nhìn về phía hắn, nàng cười đến hết sức thoải mái, rốt cục, hắn cũng bị nàng đùa giỡn một lần. (trời ạ, làm pan cứ tưởng, pó tay với chị )
Chậm rãi ổn định thân hình, hắn thở phì phò, nhìn nàng nghịch ngợm, tươi cười, đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, bàn tay to giang ra, đem thiên hạ kiều nhỏ kéo lại, dùng sức khảm nhập vào trong lòng.
“Nàng mới là đại ngu ngốc, dọa đến trẫm, nàng có biết làm kinh động thánh giá, thì có 10 cái đầu cũng không đủ trảm hay không!” Tuy là lời nói có vẻ uy hiếp, nhưng ngữ khí lại dìu dàng, ôn nhu, sủng ái, còn có chút bất đắc dĩ.
Mộc Hiệp thấy hoàng phi an toàn , ánh mắt bén nhọn bắn về phía mũi tên được bắn tới, nhanh chóng phi thân đuổi theo.
“Ta đã tính được phải làm thế nào rồi mà, chỉ tại một mũi tên từ đâu thình lình lao ra làm ta giật mình, ngươi muốn trảm liền trảm đi, dù sao ta cũng không có mười cái đầu.” Nàng nhíu nhíu mày, nhìn mũi tên bắn lén cắm phập vào đại thụ gần đó.
“Nàng cho rằng nàng muốn bị trảm liền trảm sao? Nếu trẫm muốn nàng chết, còn có thể liều mạng chạy đến đây cứu nàng sao? Y Y, chẳng lẽ nàng không biết, trẫm, không thể mất đi nàng sao?!” hắn nhẹ nhàng nói, giọng nói thân tình, có chút ai oán, ánh mắt sâu như biển, dào dạt nhu tình nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
“Chàng nói thật sao?” (pan đổi xưng hô từ đây nhe, cứ “ngươi, ta” nghe kì kì, khi 2 người ở riêng, pan sẽ đổi thàng “chàng-ta” ^^)
Nàng đột nhiên câu thần cười, hai tay ôm chầm lấy hắn, một lúc sau, mới nâng đầu, ánh mắt trong veo như nước hồ thu nhìn hắn.
“Nàng……” này, nàng đang làm nũngvới hắn sao?
Hắn khinh ngạc không nói được một lời, mở to mắt nhìn nàng ý cười lan ra cả khuôn mặt xinh xắn, nàng tựa hồ đã sớm đoán chắc được hắn sẽ có biểu tình thế này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn như trái đào, ý cười sáng lạn, đôi mắt to trong veo nhìn hắn, hàng mi vừa cong vừa dài lay động, chớp chớp, cánh môi hồng chúm chím mang nét cười…nàng nhìn hắn, nhưng sao hắn cứ trầm mắt không nói gì cả, sốt ruột làm nàng phải lên tiếng hỏi:
“Phù Vân Khâu Trạch,làm chàng sợ hãi rồi sao?”
Bàn tay nhỏ đưa lên, quơ qua quơ lại trước mặt hắn, hắn làm sao vậy, động cũng không động, biến thành đầu gỗ rồi đi?
“Sợ hãi!” Hắn đột nhiên xuy thanh, tiếng nói thoáng khàn khàn,“Nàng phải bồi thường cho trẫm?”
Bồi thường? Ai nha, nàng hiện tại chỉ có hai bàn tay trắng, liền ngay cả trang sức quần áo đều là của người khác, đế vương như hắn, quyền khuynh thiên hạ, lại mở miệng muốn nàng bồi thường? Nàng có gì để bồi thường cho hắn đây?
“Chàng muốn cái gì?” Ngẫm lại, hình như mình cũng đã dọa hắn thật, đành phải mở miệng hỏi.
“Nơi này” hắn dùng ngón tay lành lạnh của mình vuốt nhè nhẹ lên cánh môi của nàng, sau đó còn “vô lại” dời xuống ngực, “Còn có nơi này.”
“Hạ… hạ lưu!”
Mặt nàng đỏ lên tựa như mông khỉ, một tay dùng sức cố đẩy “bàn tay sói” trên ngực của mình ra, vừa đô đô hét,
“Đầu của chàng ngoại trừ mấy thứ này, cũng không nghĩ ra cái gì đứng đắn sao?” Huống chi, nơi này là bãi săn, muốn cái gì cũng không được, nếu bị người khác nhìn thấy, liền không xong .
Ác? Nàng dám cự tuyệt hắn? Lạnh lùng nhíu mày, cúi đầu nhìn đầu gối của mình đỏ tươi một mảng, lại dùng ánh mắt trách cứ nhìn về phía nàng.
[]
Được rồi, nàng thật sự có lỗi, nhưng mà nàng không phải cố ý mà, chỉ là “vô tinh”, ừ, chỉ là vô tình thôi.
Nàng cắn cắn môi dưới.
“Sẽ…… Sẽ bị người khác nhìn thấy.” Thùy hạ mi mắt, nàng nhỏ giọng nói.
Nếu như có thể ngăn cản hắn đi săn bạch hổ thì……
“Y Y, nàng có biết săn bắn lần này kéo dài mấy ngày hay không?” Hắn đột nhiên đặt câu hỏi.
“Không phải chỉ có hôm nay sao?”
Nàng căn bản là chưa từng tham gia lễ hội săn bắn, nên cho rằng, lễ hội này đơn giản chỉ kéo dài trong 1 ngày, nhưng nhìn vẻ mặt dở khóc dở cười của hắn thì kinh ngạc hỏi,
“Chẳng lẽ còn kéo dài thêm vài ngày nữa?”
Vài ngày? Ước chừng là nửa tháng! Quên đi, dù sao nàng đã đáp ứng với mình rồi, mặc kệ,… hắn kéo tay nhỏ bé của người nào đó, hướng tới một lối quen thuộc.
Xuyên qua một đám cỏ dại cao cỡ đầu gối, trước mặt là một cái hồ nước xanh biếc, phản chiếu trời xanh, hai bên hồ, hoa nở rực rỡ, bướm lượn chập chờn, thật đúng là một nơi thế ngoại đào viên.
“Chúng ta muốn đi đâu?” Nàng nắm tay hắn, nhìn bốn phía, con đường này dường như Khâu Trạch rất quen thuộc.
Này có chút kinh ngạc.
“Đợi lát nữa nàng sẽ biết.” Hắn còn cố ý làm ra vẻ thần bí.
Hai người đi đến cạnh hồ nước, đi vòng theo mép hố, trước mặt liền hiện ra một vách núi, hắn vươn ngón trỏ, ở một khối hoàng thạch gõ vài cái, có nhanh có chậm.
Đột nhiên, vách núi “Ầm vang long” một tiếng, vách núi sừng sững đột nhiên tách ra, lộ ra một động khẩu.
Bốn bề vắng lặng, Phù Vân Khâu Trạch rất nhanh nắm tay nàng kéo vào, cầm lấy cây đuốc đặt sẳn ở cửa động, tiến vào trong. Khi hai người vừa tiến vào, vách đá lại ầm ầm rung chuyển 1 lần nữa, chớp mắt động khẩu đã biến mất, không lộ ra 1 khe hở.
“Hoàng Thượng!”
Một hoàng y thị vệ ( thị vệ mặc áo vàng) cầm cây đuốc chạy đến, tựa hồ đã sớm đợi ở đây, “Hoàng phi nương nương.”
“tình huống hiện tại như thế nào?” Hắn liếc mắt nhìn bộ dáng ngạc nhiên của nàng, cười nhẹ, một tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, sợ đường đi nhỏ hẹp, da thịt non mịn sẽ bị đá nhọn là tổn thương.
“Bạch hổ đang ở hướng Tây Nam của cánh rừng, nó đang ở trong động nghỉ ngơi, Mẫn Hách Vương gia mới vừa xuất hiện ở phía đông bắc của cánh rừng, tạm thời cùng bạch hổ không thể chạm mặt, đợi vương gia tìm được phương hướng, hẳn cũng phải tốn bốn, năm ngày thời gian, còn quốc sư thì đang đánh cờ cùng một vài đại thần lớn tuổi bên ngoài bìa rừng.” Thị vệ cười đáp.
Cái gì, ngay cả bạch hổ đang ở đâu cũng biết ? Y Y nhìn sơn động bí ẩn này, phía trên một cầu thang hình xoắn ốc chậm rãi uốn lượn, tỏa ra xung quanh, có 1 gian làm trung tâm, xung quanh còn rất nhiều hang nhỏ, không, hình như là phòng.
Phía trên có 5 hoàng y thị vệ chay qua chạy lại, tựa hồ, đang truyền đạt tin tức.
“Tốt lắm, ngươi lui ra, đợi Mẫn Hách Vương gia cùng lão hổ đánh nhau đến chết sống không sai biệt lắm, ngươi lại đến bẩm báo,” Hắn vỗ vỗ bả vai thị vệ, “Vất vả .”
Cái vỗ vai đơn giản nhưng dường như tiếp thêm sức mạnh ủng hộ cường đại, tinh thần thị vệ run lên, khom người hành lễ, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi, mà nhóm thị vệcho dù không bận rộn, cũng không hề đến quấy rầy hai người, ai lo việc này, xem 2 người dường như vô hình, biến thành trong suốt.
“Nơi này là …?” Hắn, đến tột cùng có bao nhiêu việc dấu diếm nàng?
Y Y trong mắt, một mảnh mờ mịt.