Đọc truyện Ai Nói Tôi Không Biết Yêu – Chương 17
Mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian nhanh như điện xẹt, chỉ hai ba giây, thậm chí còn ngắn hơn.
Thái dương Hoắc Quý Ân đập mạnh thình thịch, ánh mắt đang dừng ở nơi mềm mại lộ ra một nửa của Hạ Tử Nhược, chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, cùng tiếng hô kích động của Hoắc Đình Đình: “ Chị Hạ, bữa sáng đến rồi”.
Ngay sau đó, mọi âm thanh đều biến mất trong giây lát, không khí trong phòng khách như thoáng đông lại.
Không có gì ngạc nhiên khi Hoắc Đình Đình toàn thân ngây dại như bị điện giật. Cửa lớn không khóa, cô đẩy cửa bước vào, nhưng lại nhìn thấy một hình ảnh như thế này:
Anh trai hơi khom người ngồi trên ghế sô pha, còn Hạ Tử Nhược đang ngồi xổm bên cạnh chân anh. Bỏ qua khoảng cách giữa hai người lúc đó không vượt quá hai centimet thì tư thế gần gũi như vậy đủ khiến người khác suy nghĩ viển vông.
Hoắc Đình Đình há miệng ngạc nhiên, cô nàng ném vèo chiếc bánh rán nóng hổi lên bàn ăn, hai tay bịt mắt, nhấc chân chuồn đi: “ Hihi, hai người cứ tiếp tục”. Lời vừa dứt, cô nàng đã chạy tót vào trong phòng, đóng cửa cái “ rầm”.
Nhờ món quà quấy rầy bất ngờ này, Hoắc Quý Ân kịp thời đem toàn bộ cơ thể từ trên xuống dưới gần như còn đang rung động kìm nén trở lại. Anh làm như mọi chuyện chưa hề xảy ra, ánh mắt rời đi một cách tự nhiên, từ từ đứng lên, còn vô cùng ga lăng kéo Hạ Tử Nhược cùng đứng dậy.
Hạ Tử Nhược tay chân luống cuống đặt lại khung ảnh lên bàn trà, hai gò má ửng đỏ bất thường. Mặc dù cô không ngẩng đầu nhìn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông vừa dừng lại trên người cô, cùng hơi thở ấm áp của anh lơ lửng trong không khí.
Phòng khách chỉ còn lại hai người, Hạ Tử Nhược sắc mặt ảo não, xấu hổ nói không nên lời.
Còn Hoắc Quý Ân đã sớm khôi phục lại vẻ bình tĩnh, anh đem bộ dạng không thèm đếm xỉa bày ra vừa đúng, cho dù giọng nói nghe không chút gợn sóng: “ Tôi còn có việc phải đi trước. Nhờ cô chăm sóc em gái tôi vài ngày. Thật ngại vì đã gây thêm phiền phức cho cô”.
Người đàn ông này cũng biết ngại ư?
Hạ Tử Nhược không sao nhìn thấy điều đó từ gương mặt ngạo mạn của anh.
Từ lạnh lùng thờ ơ, không khí trong nháy mắt đã thay đổi. Điều đó như một lời nhắc nhở đối với Hạ Tử Nhược. Cô nhanh chóng đem toàn bộ cảm giác rối bời trở nên yên tĩnh, sau đó bắt chước giọng điệu hờ hững của Hoắc Quý Ân, nói: “ Anh không cần phải ngại. Tôi để Đình Đình ở lại cũng không phải vì anh”.
Người con gái này nói chuyện không cho người ta lối thoát. Nhưng người ngang ngược từ trước tới nay như Hoắc Quý Ân không nói bất cứ điều gì. Anh làm như không nghe thấy, nhanh nhẹn mặc áo khoác, quay đầu nhìn bánh rán trên bàn ăn.
“ Buổi sáng đừng ăn đồ chiên, không tốt cho sức khỏe”. Anh sải bước đến bên bàn ăn, không chút khách khí xách túi bánh bỏ đi.
“ Anh…”. Hạ Tử Nhược nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn của anh biến mất ở cửa, tức giận đến nỗi hai mắt trợn trừng.
Mẹ nó, sáng nay toàn gặp phải chuyện gì không biết!
Đi nhanh xuống lầu, Hoắc Quý Ân cầm túi bánh rán tiện tay ném vào thùng rác đặt trước cổng tòa nhà. Anh lấy từ trong túi ra chiếc điều khiển từ xa, mở cửa xe, cúi người ngồi vào ghế lái.
Một loạt hành động, anh đều thực hiện lưu loát, nhưng thời điểm dẫm lên chân ga thì đột ngột dừng lại.
Chiếc Land Rover vẫn chưa lập tức rời đi, cửa kính xe đồng loạt hạ xuống, gió lạnh ùa vào. Hoắc Quý Ân không hề cau mày, anh nghiêng người ra ngoài cửa sổ, nhìn lên cửa sổ tầng năm.
Ánh nắng ấm áp nhuộm dần, gương mặt anh với những đường nét rõ ràng thay đổi không còn vẻ cô đơn, mà chậm rãi hiện lên một tia cười yếu ớt. Điệu cười ấy, rõ ràng rất hời hợt nhưng lại như tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây sau những ngày tuyết rơi, bên trong ngập tràn hơi lạnh cất giấu vẻ ấm áp động lòng người.
Hạ Tử Nhược, mặc dù cô gái đó chưa bao giờ tỏ ra khách sáo với anh, trong lúc đụng độ còn lộ ý thích phân tài cao thấp. Sức lực và trạng thái ngang nhau như vậy lại khiến Hoắc Quý Ân cảm thấy có chút… thú vị.
—
Mãi đến khi Hoắc Quý Ân rời đi, Hoắc Đình Đình mới từ trong phòng đi ra.
Cô nàng cười hì hì bước vào phòng khách, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy chiếc va ly dựng bên tường, cô nàng chạy nhanh tới bắt đầu dõng dạc vuốt mông ngựa với Hạ Tử Nhược: “ Chị Hạ, mỹ nhân kế của chị lợi hại thật! Em biết anh trai em không có cách nào để nắm chắc chị trong tay mà. Chị xem rốt cuộc anh ấy cũng thỏa hiệp rồi đó”.
…Mỹ nhân kế?
Hạ Tử Nhược có cảm giác bị kẻ trộm rình coi, cô bất lực mỉm cười chế giễu: “ Em đừng nói bậy, anh trai em mới không có cách nào để bắt được em đấy”. Nhún nhún vai, cô bổ sung thêm một câu: “ Nhưng em đừng vui mừng quá sớm, anh ấy thỏa hiệp chỉ là tạm thời mà thôi”.
Suy nghĩ của Hoắc Đình Đình không biến chuyển, tạm thời thỏa hiệp, đối với cô mà nói thế cũng đủ rồi, cô tỏ ra nịnh nọt: “ Dù sao có chị che chắn, em chỉ việc từng bước tính toán”.
“ …”. Hạ Tử Nhược không hiểu tổ tiên mình trước kia đã tạo ra bao nhiêu tội ác, để đến đời này lại gặp phải anh em nhà ác ma.
Xoay qua xoay lại, cô sắp đi làm muộn, không rảnh dong dài với Hoắc Đình Đình. Cô chỉ vào va ly, bảo: “ Em mau đem vào sửa soạn đi”. Nói xong, Hạ Tử Nhược vội vàng quay về phòng thay quần áo.
Không ngờ, cô chỉ vừa mới chui một tay vào chiếc áo len, cửa phòng khép hờ liền bị đẩy mạnh ra.
Hoắc Đình Đình ngay cửa cũng không gõ, lao vào như một cơn gió. Cô ôm trong lòng một cái hộp to, miệng kêu lên: “ Chị Hạ, anh trai em tặng quà cho chị này”. Vừa rồi cô đang định kéo chiếc va ly vào phòng, nào ngờ liếc mắt liền nhìn thấy chiếc túi mua sắm treo ở trên, mở ra thì thấy thứ này.
Hộp quà hình chữ nhật màu trắng, gắn một dải ruy băng màu hồng, chiếc nơ bướm được đan cẩn thận tỉ mỉ, vừa nhìn là biết kỹ thuật của nhà hàng đóng gói. Trên hộp gắn một tấm thiếp, vẻn vẹn vài chữ:
Hạ tiểu thư, xin vui lòng nhận cho.
Khi đột nhiên nghe nói như vậy, đầu của Hạ Tử Nhược vẫn đang mắc kẹt trong cổ áo hình chữ V. Cô vội vã kéo áo xuống, con ngươi trong trẻo lộ đầy vẻ nghi hoặc: “ Sao cơ?”. Cô không có cách nào để liên hệ món quà này với người đàn ông mặt lạnh như băng kia.
Trong khi Hạ Tử Nhược vẫn đang rơi vào ngạc nhiên, Hoắc Đình Đình đã sớm không kìm nén được sự tò mò, thay cô mở chiếc hộp ra: “ Để em mở cho”.
Hộp quà được đóng gói tinh xảo như vậy, món quà bên trong chắc rất đáng giá. Nhưng khoảnh khắc Hoắc Đình Đình hăng hái bỏ món đồ ra, Hạ Tử Nhược vẫn ngây ngẩn cả người.
Hoắc Quý Ân đã chọn một chiếc váy dài không tay.
Chiếc váy màu đen thoạt nhìn được thiết kế có vẻ đơn giản và thanh lịch, nhưng chỗ váy được xẻ cao, cùng với phần ren ngực trên vạt áo trước thấp thoáng nửa kín nửa hở, khiến chiếc váy thêm phần gợi cảm và quyến rũ. Sự gợi cảm này không lộ liễu, không tùy tiện, ngược lại phần nào đó lộ ra cho thấy được vẻ đẹp đầy hàm xúc.
Mà sự quyến rũ, càng thêm tinh tế đó, càng khiến người ta khó có thể kháng cự được vẻ hấp dẫn.
Giống như…Hạ Tử Nhược.
Hoắc Đình Đình hai mắt sáng rực, cầm váy chạy nhanh giơ lên đo trước người Hạ Tử Nhược, nheo mắt thưởng thức. Cô không khỏi tấm tắc lấy làm ngạc nhiên: “ Chị Hạ, chiếc váy này thật sự rất hợp với chị. Chị mau thử lên người sẽ thấy hiệu quả ngay…”. Cô hào hứng khuyến khích.
Chỉ nghĩ đến việc mình mặc chiếc váy dáng dấp như thế này, Hạ Tử Nhược thấy đủ để kêu trời: “ Em đừng náo loạn nữa, chị sẽ trả đồ về chính chủ”. Cô giật lấy chiếc váy trên tay Hoắc Đình Đình, nhét lại vào hộp.
Hoắc Đình Đình không từ bỏ ý định, kéo tay áo cô, nói: “ Đây chính là thiết kế của Tomford, xem ra anh trai em rất có khiếu thẩm mĩ…”.
“ Chị phải đi rồi, không sẽ muộn mất”. Hạ Tử Nhược xách túi lên, bước nhanh ra cửa, trên đường đi cô không quên quay lại dặn một câu: “ Buổi trưa em ra ngoài ăn đi, đừng vào bếp nữa”.
Hoắc Đình Đình sớm vứt đống lộn xộn của mình trong phòng bếp lên chín tầng mây. Đầu óc của cô nàng đã bị chuyện quái quỷ nào đó xâm chiếm. Đuổi theo Hạ Tử Nhược từ phía sau, cô nói toạc một câu: “ Chị Hạ, đây là lần đầu tiên anh trai em tặng quà cho phụ nữ đấy”.
Giọng Hoắc Đình Đình không lớn, mơ hồ bị tiếng đóng cửa đánh “ rầm” một cái bao phủ, nhưng câu nói ấy vẫn giống như lông chim bay bổng, không chao lượn mà xuyên thẳng vào tai Hạ Tử Nhược, trôi theo ngọn gió trong lòng cô.
Người đàn ông này…
Rốt cuộc có ý gì đây?
Sau giờ cao điểm buổi sáng, giao thông không bị tắc nghẽn, Hạ Tử Nhược lái xe đến S. Đi được nửa đường, cô đánh mạnh tay lái, đem xe đỗ dưới một bóng cây ven đường.
Cô vươn người cầm chiếc túi để bên ghế phụ, lấy di động từ trong túi ra. Danh bạ điện thoại không nhiều lắm, Hạ Tử Nhược dễ dàng tìm thấy cái tên kia – Hoắc đại ma đầu.
Cô hít một hơi thật sâu, nhấn phím gọi.
Điện thoại reo hai tiếng, đối phương nhanh chóng nhận điện: “ Hạ Tử Nhược, có chuyện gì vậy?”.
Một từ “ vâng” đơn giản, cô nhất thời choáng váng không thể nói ra. Đầu bên kia điện thoại, người đàn ông này từng gọi cô là: “ quản lý Hạ”, “ Hạ tiểu thư”, nhưng cô không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào, anh đã thay đổi gọi tục danh của cô.
Hơn nữa, anh còn gọi trôi chảy như vậy, tự nhiên như vậy.
Thanh âm điện thoại vô cùng yên tĩnh, Hạ Tử Nhược cố gắng để giọng mình nghe có vẻ bình thản: “ Hoắc Quý Ân, anh không cần phải tặng đồ cho tôi”.
Chuyện tặng quà cho người khác, vốn đã rất xấu hổ. Hơn nữa, đối với Hoắc Quý Ân, việc lần đầu tiên ra tay lại bị người ta từ chối, quả thực đó là một sự đả kích trí mạng.
Nhưng giọng anh vẫn trầm thấp thuần hậu, lại như thể lộ ra một tia chế giễu: “ Cô không định trả lại quà cho tôi đấy chứ?”. Giống như chuyện tấm séc lần trước.
“ Tôi đang có ý đó”. Hạ Tử Nhược vuốt tay lái, nói.
Chạm phải cây đinh không rắn không mềm, Hoắc Quý Ân không chút để tâm, giọng điệu chỉ hờ hững bình thường: “ Cái váy ấy là tôi dùng tiền của cô để mua, vốn nên thuộc về cô”.
“ Tiền của tôi?”. Hạ Tử Nhược nghĩ đến điều đó không khỏi ngạc nhiên.
Cô chau mày, cố nghĩ xem mình và người đàn ông kia đã giao dịch tiền bạc khi nào, chợt nghe Hoắc Quý Ân để lại một câu hời hợt: “ Lần trước cô trả viện phí cho Hoắc Đình Đình, vừa vặn đủ để mua chiếc váy này”.
Mặc dù di động không truyền đến tiếng cười của đối phương nhưng Hạ Tử Nhược dường như có thể tưởng tượng được, giờ phút này, khóe môi Hoắc Quý Ân đang giương lên bướng bỉnh.
Cô nghẹt thở một cách khó khăn: “ Họ Hoắc kia, anh đúng là….”. Rất không biết xấu hổ!