Đọc truyện Ai Là Ai Đích Thương – Chương 11
Tạo các địa chỉ khác nhau để gửi đi hai bức mail, ngay hôm sau ở bên New York cũng không xuất hiện điều gì bất thường. tuy nhiên như vậy càng khiến cho Lục Bất Phá thêm lo lắng. Dựa vào sự hiểu biết của hắn với Vương Chỉ thì tên này khẳng định sẽ không dừng tay, hơn nữa chắc chắn sẽ cố tra ra ai là người đã gửi mấy bức thư kia đến chỗ Đoạn Vũ. Lục Bất Phá thật hi vọng Vương Chỉ sẽ điều tra, chỉ có như vậy mới làm cho lực chú ý của tên đó ở trên người Tây Môn chuyển dời.
Kỳ thật Lục Bất Phá nghĩ rất đơn giản, Đoạn Hoa đã chết, Tây Môn cùng Nhược Lan đều hạnh phúc, hai người lại có con, hắn giờ đã buông hết thảy quá khứ một lần nữa làm lại từ đầu. Chơi bóng rổ, chờ tốt nghiệp xong xem bản thân có hứng thú với việc gì nhất thì đi làm, nếu vẫn còn muốn chơi bóng rổ thì sẽ cố tham gia vào mấy giải bóng chuyên nghiệp, dù sao lão ba tiền nhiều tạm thời cũng chẳng đến phiên hắn kiếm tiền nuôi gia đình. Nếu nữ yêu Hác Giai đáng sợ kia vẫn không ai dám lấy thì hắn sẽ đợi lúc cô ‘hoa tàn ít bướm’ thì “hốt” về, nếu có người bất hạnh thích nữ yêu thì đời này hắn cũng không phải kết hôn nữa. Yêu quá mệt mỏi, lúc trước yêu quả thật rất mệt mỏi, mặc dù chỉ muốn cùng một người sống vui vẻ đến hết đời nhưng thế sự lại khó lường….
Ngồi ở băng ghế dự bị phía ngoài sân, Lục Bất Phá vừa nhìn diễn biến trận đấu vừa suy nghĩ về mấy việc phiền lòng kia. Bọn Thương Triệt tựa hồ đã hạ quyết tâm để cho hắn tĩnh dưỡng, hiệp thứ hai còn chưa kết thúc, họn họ đã dẫn trước Nhân Hòa 15 điểm – 53:38. Trận đấu này dù có diễn ra tiếp thì hắn căn bản cũng chẳng cần phải ra sân. Nói ra điều này cũng không phải có ý bảo trình độ bóng rổ của Lục Bất Phá thuộc loại thượng thừa, hắn tuy rằng có kỹ thuật rất tốt như thể lực lại vô cùng kém, chỉ có thể chơi được hai hiệp là căng .
Một trận đấu bóng rổ gồm có bốn hiệp, mỗi hiệp kéo dài 10 phút, thời gian nghỉ giữa mỗi hiệp là 5 phút riêng nghỉ giữa hiệp 2 và hiệp 3 là 10 phút (hơi khác với quy định của NBA là thời gian giữa hiệp 1-2 và 2-4 là 2 phút). Lục Bất Phá bởi vì vấn đề thể lực nên tác dụng chính ở trong đội bóng là đột kích. Nếu gặp đối thủ mạnh thì hắn thường vào sân ở hiệp 2 và hiệp 4; nếu gặp đối thủ ngang tầm thì hắn sẽ ra sân vào hiệp 1, ở hiệp này tranh thủ ghi thật nhiều bàn; nếu gặp đối thủ yếu thì hắn giống như bây giờ ngồi ở hàng ghế dự bị. Vốn cũng định lúc này sẽ ra sân nhưng vì một nguyên nhân nào đó mà mấy ngày nay sắc mặt của hắn không được tốt do vậy đồng đội vì giúp hắn có đủ sức lết người đi New York mà tước đoạt quyền lợi ra sân của Lục Bất Phá.
“Bất Phá”
Đang miên man suy nghĩ thì hắn nghe thấy tiếng huấn luyện viên gọi mình. Lập tức thu những suy tư, quay đầu lại nhìn. Huấn luyện viên Mạnh Hoài Đông nhìn sân bóng rổ mở miệng: “Lần này đi New York trường học đã phê chuẩn. Tuy chỉ là giao hữu nhưng đây là cơ hội để các ngươi thể hiện thực lực. Nhiều người chơi trong giải NBA là nhờ được nhìn trúng trong các giải thế này. Tuy rằng chúng ta so với Mĩ vẫn còn một số chênh lệch nhưng thông qua lần giao hữu này, mặc kệ là kết quả cuối cùng như nào các ngươi đều sẽ có những thu hoạch hữu ích”.
“Em hiểu thưa huấn luyện viện” Lục Bất Phá nói: “Em sẽ đi cùng mọi người”
Mạnh Hoài Đông ôn hòa cười, quay lại nói: “Bất Phá, các ngươi là đội bóng tốt nhất của Hồng Kông từ trước tới nay. Nước Mĩ vốn thống trị về bóng rổ, nhưng ta hy vọng lần giao hữu này các ngươi có thể thể hiện được khí thế của người Hồng Kông, thể hiện được khí thế của người Trung Quốc. Ta hi vọng khi đó ngươi có thể lấy tư cách là cầu thủ chủ lực để ra sân. Không biết có phải mình đã nhìn sai hay không, ta luôn cảm thấy đấu pháp của ngươi rất đẹp. Nếu mà ngươi có thêm thể lực nữa thì cơ hội để tương lai tham gia vào đội bóng chuyên nghiệp là hết sức lớn”
Đừng nghĩ hắn đã là “lão nam nhân” thì không xấu hổ nhá, nghe xong mấy lời của huấn luyện viên, khuôn mặt của Lục Bất Phá đỏ tưng bừng. Hắn từ nhỏ đã thích chơi bóng rổ nhưng vì quen biết với người kia mà sớm buông tha cho dự định tham gia NBA. Hồi ở Harvard, đội bóng rổ của trường cũng từng mời hắn tham gia, nhưng vì người kia hy vọng hắn có thể cùng mình đến thư viện nên bản thân đành phải cự tuyệt. Bất quá hắn chưa từng rời bỏ bóng rổ, cho dù là đã vào Thế Hoa làm phó tổng, hắn vẫn thường đến sân ở đầu đường để chơi bóng hoặc là cùng Đoạn Vũ với người kia chơi trận bóng ba người.
“Huấn luyện viên, em sẽ cố gắng” đây có thể coi là lần đầu tiên được người thầy này khích lệ, Lục Bất Phá hừng hực khí thế.
“Ta chờ mong biểu hiện của ngươi” Mạnh Hoài Đông gật gật đầu, quay lại tiếp tục theo dõi trận đấu.
Nắm tay, Lục Bất Phá thầm nghĩ: Một lần nữa được sống lại, lần này để xem ai dám ngăn cản hắn trở thành vận động viên bóng rổ, hừ hừ, nếu dám thì hắn làm cho tên đó cả đời phải làm thụ, vĩnh viễn không ngóc đầu dậy được! Hừ hừ, Đoạn Vũ, Vương Chỉ, các ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời đi bằng không…. Ta sẽ nói với lão mẹ là các ngươi bắt nạt ta, đúng rồi nhắc mới nhớ lão ba với lão mẹ của hắn đâu ấy nhỉ? Lục Bất Phá nhìn khắp khán đài, tìm nửa ngày hắn phát hiện ra Thích Quang Tổ, đối phương cũng thấy hắn , hướng hắn vẫy tay. Năm phút sau, Lục Bất Phá ngồi thừ ra ở hàng ghế dự bị, thật là ức chế! Lão ba với lão mẹ cư nhiên đều không đến!!
Trận đấu không chút hồi hộp cuối cùng cũng đã xong, 120:88. Đối với người luôn quan tâm đến thành tích như Mạnh Hoài Đông kết quả thế này là khá vừa lòng. Sau khi cùng huấn luyện viên của đối phương nói chuyện xong, ông mang cả đội đi ăn buffet, mọi người đều rất cao hứng. Lục Bất Phá cùng huấn luyện viên nói chuyện, hắn mang theo cả người duy nhất đến xem trận đấu của mình là Thích Quang Tổ đi cùng. Ăn uống no say, vì muốn biểu đạt sự bất mãn với hai vị phụ huynh không có lương tâm của mình, Lục Bất Phá xuất tiền túi của mình ra mời mọi người đi hát karaoke. Chơi đùa đến tận khuya, một đám người say khướt rời đi. Đương nhiên, Lục Bất Phá dù có bất mãn thì cũng không dám uống rượu chỉ gọi một cốc nước trái cây.
Về đến nhà thì đã 4 giờ sáng, đây là ngày về muộn nhất của người nào đó kể từ khi sống lại đến nay. Phòng khách vẫn bật chiếc đèn tường nhỏ, người giúp việc đều đã đi ngủ, cái đèn kia rõ ràng là vì hắn mà bật. 11 giờ nhận được điện thoại của lão mẹ, bà đối với việc hắn đi ra ngoài chơi không có ý kiến chỉ nhắc nhở qua là không được uống rượu mà thôi. Còn nguyên nhân tại sao không đi xem trận đấu của hắn hả? Chỉ vì trên đường đến sân vận động, một quý bà nào đó đột nhiên phát hiện ra mình lâu lắm rồi không cùng đức ông chồng đi xem phim, thế là một quý ông nào đó đã chuyển tay lái, dẫn bà vợ yêu của mình đi xem “Kỷ băng hà 3”, nhẫn tâm cho rơi luôn đứa con của họ.
Trên bàn trà trong phòng có một bức thư, Lục Bất Phá cầm lên
Nhóc tiểu Phá:
Biết ngươi cũng không có lá gan đi uống rượu, thuốc Đông y ở trong bát, ngươi cho vào lò vi sóng làm nóng lại, tuy rằng đã muộn nhưng không thể không uống. Đồ ăn vặt cùng quần áo mua cho ngươi, lão mẹ để trong phòng ngủ của ngươi, uống thuốc xong thì nhớ đi ngủ luôn đấy.
“Ặc, tốt xấu gì cũng là mỹ nữ tiểu thuyết gia, sao lại chẳng có chút ôn nhu gì a” mỉm cười đem tờ giấy mà lão mẹ lưu lại đút vào túi tiền, Lục Bất Phá ngoan ngoãn đi vào trong bếp lấy độc dược ra uống.
Nhẹ nhẹ nhàng nhàng đi lên tầng hai, trở lại phòng của mình, Lục Bất Phá không khỏi hoảng sợ. Không ngờ lão mẹ lại mua cho mình nhiều đồ ăn vặt như thế, đầy ba túi lớn. Đem đồ ăn vặt bỏ vào quỹ đồ ăn của mình, Lục Bất Phá thấy trên giường có hai bộ quần áo. Đều là đồ của vận động viên, hắn thích mấy cái này. Căn bản không cần thử, Lục Bất Phá đem hai bộ đồ để vào tủ quần áo, hắn cùng lão ba từ đầu đến đuôi lão mẹ đều rất để ý, căn bản là không mua nhầm bao giờ.
Nằm trên giường, hạnh phúc nhắm mắt lại; Lục Bất Phá xoay người ôm lấy đống chăn. Chờ giải quyết Vương Chỉ với Đoạn Vũ xong, hắn sẽ vì mục tiêu của chính mình mà cố gắng. Haizzz, có lão ba và lão mẹ tốt thế này, hắn đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
…
“Muốn đi New York?”
Đang vùi đầu vào viết văn, nữ sĩ Lục Đường Phương Phương dừng tay, ngẩng đầu nhìn thằng con đang gặm ngô của mình.
“Vâng. Thực ra là có giải bóng rổ giao hữu giữa Mĩ và Trung Quốc, Hồng Kông cũng tham gia, cùng đi còn có đại học quốc gia Đài Loan, đại học Thanh Hoa với năm trường ở đại lục nữa. Huấn luyện viên hy vọng bọn con lần này có thể xuất ra toàn bộ năng lực, làm cho sinh viên Mĩ phải nhìn nhận lại khả năng của sinh viên Trung Quốc”
Thấy thằng con cao hứng, phấn chấn, Lục Đường Phương Phương tiếp tục với bản thảo: “huận luyện viên của bọn bay nói không sai, dù có thua thì cũng không được làm mất mặt, bóng rổ của Mĩ quả thật rất lợi hại”
“Lão mẹ, huấn luyện viên của con đang hy vọng rất nhiều, thầy ấy hy vọng tương lai con có thể tham gia vào giải đấu chuyên nghiệp” Lục Bất Phá nằm úp sấp cạnh nữ vương.
“Không sai, không sai, tiểu tử ngươi phải cố gắng đấy” Lục Duy Thành vừa nghe liền cảm thấy rất cao hứng.
Lục Đường Phương Phương khinh thường liếc nhìn cánh tay mảnh khảnh của thằng con một cái: “Với bộ dạng nhược thụ của ngươi thế này, làm gì có đội bóng muốn ngươi”
“Lão mẹ!” người nào đó kháng nghị, dùng sức gồng tay thể hiện cơ bắp của bản thân, rồi nói: “Con so với năm trước đã tốt hơn nhiều”.
Lách cách đánh xuống mấy chữ, Lục Đường Phương Phương nói tiếp: “Nếu muốn vào đội bóng chuyên nghiệp, cái thân nhỏ của ngươi trước tiên phải cường tráng lên. Đi lấy thêm một bắp ngô nữa đi, mà nhớ uống hết bát canh bí đỏ đấy”.
“Tuân mệnh” Đối với loại yêu cầu này, người nào đó hoàn thành rất vui vẻ.
Thấy thằng con đã vào bếp, Lục Duy Thành nắm lấy tay lão bà: “Thân thể của Lục Bất Phá rồi sẽ tốt”
“Chờ nó thành được cường thụ thì em mới yên tâm” nắm lấy tay ông chồng.
“Ha ha a, có lẽ Bất Phá thích con gái đấy” Kỳ thật ông chồng này vẫn hy vọng rằng thằng con của mình là người bình thường.
“Em là ác bà bà” Lão bà của ông uy hiếp.
“Ha ha ha”
“Cười cái gì đấy lão ba?” lấy thêm một bắp ngô, mang theo bát canh bí ngô lão mẹ nấu từ sớm, Lục Bất Phá từ phòng bếp đi ra.
“Cười ngươi đi New York nhất định sẽ bị người ta bắt nạt” Lục Đường Phương Phương lưu lại văn bản, không có ý định viết tiếp.
“Nhóc tiểu Phá”
“Vâng”
Người vừa uống ngụm canh nhìn về phía lão mẹ, thấy lão mẹ đột nhiên nghiêm túc nhìn mình, hắn không khỏi hoảng sợ. Đến nửa ngày, lão mẹ cũng chẳng nói câu nào, hắn vội vàng nuốt ngụm canh xuống.
“Lão mẹ?”
Lục Đường Phương Phương liếc nhìn ông chồng của mình một cái, xoay xoay bản thảo: “Lão mẹ của ngươi sắp đến sinh nhật”
Sinh nhật của lão mẹ? Lục Bất Phá nghĩ.
“A!”
“lão mẹ” người nào đó như một con cún vẫy đuôi chạy tới ôm chân lão mẹ “Con nhất định sẽ về kịp sinh nhật lão mẹ” lão mẹ của hắn sinh nhật vào ngày 2 tháng 7. Hắn nhất định phải giải quyết xong mọi chuyện trước đó.
“Ta muốn có quà” nữ vương không chút khách khí nói.
“Lão mẹ dù mẹ muốn ánh trăng trên trời kia con cũng hái bằng được về” thằng nhóc tiểu Phá đây học theo lời kịch của lão ba hắn.
“Ha ha ha ha a”.
…
Ngồi trước máy tính, Lục Bất Phá vừa xem tin tức vừa nghĩ đến sinh nhật của lão mẹ. Năm trước, sinh nhật của lão mẹ bởi vì hắn mới bình phục không được bao lâu, cho nên lão mẹ chỉ ở nhà chúc mừng một chút. Mà nói là làm sinh nhật cho lão mẹ thì cũng không đúng lắm vì thực chất ở bữa tiệc đó, lão mẹ toàn làm những món khoái khẩu của hắn. Nhớ đến thật sự là hổ thẹn, năm nay dù nói thế nào thì hắn vẫn muốn chúc mừng lão mẹ cho đàng hoàng, không những thế hắn còn muốn tặng lão mẹ một món quà kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu,,
“A” trong đầu hiện lên một việc, Lục Bất Phá mặt mũi chợt suy sụp đi đôi chút, đánh cái tét một phát vào chân, biết vậy chẳng làm a.
“Anh” trước khi kết hôn một tháng thì bảo hắn rời khỏi Thế Hoa, đồng thời để bồi thường, anh đưa cho hắn một đảo nhỏ. Lúc ấy bởi vì tức anh tuyệt tình như thế, ký thì cứ ký (dỗi a) nhưng ký xong hắn quăng luôn bút quay đầu bước đi, không thèm mang theo một ít giấy tờ nào.
Thật hối hận a thật hối hận a, ngươi nói xem hắn bỏ lại cái đảo kia làm chi, nếu lúc đó cầm toàn bộ giấy tờ kia thì hiện tại hắn đã có quà tặng lão mẹ rồi. Ngươi thắc mắc cái đảo nhỏ kia là đưa cho Đoạn Hoa, liên quan quái gì đến Lục Bất Phá hắn hả? Nói ngươi ngu ngốc, ngươi còn không chịu thừa nhận a. hắn là ai hả??? hắn là thằng hề hacker đỉnh nhất thế giới đấy! sửa lại cái văn kiện nhỏ nhoi này đâu phải là chuyện khó.
A, nếu hắn đem một món quà như thế tặng lão mẹ…. Lục Bất Phá một mình ngây ngô cười. lão mẹ hắn nhất định sẽ cảm động đến nước mắt lưng tròng, sau này cũng sẽ không bảo hắn là nhược thụ nữa.
Nhưng mà… “Ôi! đảo nhỏ ơi! Đảo nhỏ à!…” Đột nhiên, đôi mắt của Lục Bất Phá bỗng sáng lên lấp lánh. Hắn nếu đã ký giấy thì theo pháp lý đảo kia vẫn thuộc về hắn. “Anh” dù tuyệt tình đến mấy cũng sẽ chẳng nói mà không giữ lời, nhất định vẫn sẽ giao cho luật sư. Nói như thế… Lục Bất Phá ngồi thẳng lưng, mở hệ thống mạng của mình ra, nói không chừng đảo nhỏ kia sau khi hắn chết thì sẽ do Đoạn Vũ thừa kế lại! Dù sao hắn để lại cho Đoạn Vũ nhiều tiền như vậy, có lấy lại một đảo nhỏ cũng chẳng thấm tháp gì, ai bảo thằng nhóc này không nghe lời!
Sau trận đấu với “Nhân Hòa”. Đội bóng tạm thời cũng không còn trận nào nữa, giờ chỉ có chuẩn bị cho chuyến đi New York vào ngày 20 thôi. So với sự vui mừng của những người khác, Lục Bất Phá thực bình tĩnh. Đi New York đồng nghĩa với việc không được ăn đồ ăn của lão mẹ, mọi người nói xem hắn cao hứng sao nổi? Hơn nữa cái chỗ kia hắn đã quen thuộc lắm rồi, mọi người nói xem hắn liệu còn cảm thấy phấn chấn nổi không?
Nói thật hiện giờ hắn rất phiền não, đêm đó hắn đột nhập vào máy tính của luật sư kiếp trước của mình, trong đống tài sản hắn để lại cho Đoạn Vũ cư nhiên lại không có đảo nhỏ đó! Chẳng lẽ “anh” lấy lại? không phải chứ…. Người đó tặng hắn cái gì cũng đều rất hào phóng, mà anh đâu phải chỉ có mỗi cái đảo đó, làm gì mà keo kiệt đến mức đấy a. Tuy nhiên bằng cái tật xấu ‘trọng sắc khinh bạn’ kia thì cũng không phải là không có khả năng.
Lục Bất Phá oán niệm a, đại lễ mà hắn định tặng cho lão mẹ đã không còn. Nhưng hắn lại không cam lòng, rõ ràng hắn đã ký tên rồi còn gì, đảo nhỏ phải là của hắn mới phải. Có phải là “anh” chưa kịp giao cho luật sư không nhỉ? Lục Bất Phá tâm động một chút nhưng rồi nhanh chóng phủ định. Tuy rằng hắn đã quyết định tiêu tan mọi oán niệm với anh, giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn lần này nhưng hắn không muốn cùng anh có bất kì liên hệ nào nữa.
Hít một hơi sâu, đem nỗi bực bội mỗi khi nhớ đến anh thở ra. Lục Bất Phá nhảy về phía trước hai bước. Quyết định vì giành được nụ cười của mỹ nhân, vì cuộc sống hạnh phúc sau này của mình, dù có phải bắt tay với nhòm bạn tốt, hắn cũng quyết dành lại đảo nhỏ của mình.
….
“Địa chỉ sai, xin tìm địa chỉ e-mail chính xác”
Nhìn màn hình máy tính trước mặt, khuôn mặt của Tây Môn tối sầm cả lại. Từ khi nhận được bức thư nặc danh kia, anh không ngừng hồi âm lại cho đối phương, nhưng địa chỉ của đối phương lại không đúng.
Sẽ là ai?
Ai có thể gửi cho anh bức thư này? Sao Hoa lại có một người bạn mà anh không biết? Không anh không tin, anh hiểu rất rõ Hoa, cái người không bao giờ giữ được tâm sự trong lòng kia nếu thật có một người bạn như này thì cũng không có khả năng gạt được anh.
“Khụ khụ khụ… khụ khụ…”
Ho khan dữ dội, anh xoa bóp thái dương. Chẳng lẽ vào khoảng thời gian kia, Hoa quen một người bạn mới? Không cũng không có khả năng. Có thể là ai? Giúp “Thế Hoa” vượt qua nguy cơ lần này nhất định là người đó, nhưng nhân vật thần bí này đến tột cùng là ai? Ôm lấy một thằng hề, Tây Môn Trúc Âm nằm trên chiếc ghế mà người nọ thích nhất không ngừng suy nghĩ.
Trên cổ anh không đeo bất kì một loại trang sức gì, kể cả chiếc vòng cổ thể hiện việc tiêu tan mọi xích mích với hắn. Ở ngón út bàn tay trái khoác lên người của thằng hề là một chiếc nhẫn bạch kim, ngoài ra cũng chẳng còn trang sức gì khác. So với chiếc nhẫn kim cương cực lớn ở trên tay Nhược Lan, chiếc nhẫn của anh hết sức mộc mạc, giản dị.
“Khụ khụ khụ…” lại bắt đầu kịch liệt ho khan, Tây Môn Trúc Âm không thể không buông thằng hề, đi đến phòng bếp lấy một cốc nước. Trên mặt bàn trong nhà bếp là một bát mì ăn liền mới được ăn qua một ít.
…
Kỳ nghỉ hè sắp tới, dù còn phải đi New York nhưng đội bóng tập luyện có thoải mái hơn một chút vì mọi người đang phải đối mặt với kỳ thi, ngoại trừ một người nào đó. Lục Bất Phá đối với kỳ thi kết thúc cũng không có gì lo lắng, chương trình học cơ bản đã chấm dứt, mỗi ngày hắn đều ra sân bóng luyện tập. Thời gian trống thì lên mạng xem tin tức. Muốn hỏi điều gì làm cho hắn khó chịu hả? đó là Vương Chỉ và Đoạn Vũ vẫn không chịu rút đơn kiện với Nhược Lan. Trình tự thẩm tra để xử lý một vụ kiện ở bên Mĩ tốn rất nhiều thời gian, mà đây còn là vụ án xảy ra đã lâu nên thời gian càng thêm dài, khả năng phải mất năm rưỡi.
Hắn không bị áp lực bởi kỳ thi, hơn nữa sự bài xích New York nhờ có sức hấp dẫn của đảo nhỏ mà có biến chuyển. Hắn đang hết sức kích động khi nghĩ đến phản ứng của lão mẹ lúc nhìn thấy món quà của mình. Luyện xong 200 lần ném bóng vào rổ, Lục Bất Phá ngồi ở sân nghỉ ngơi. Đột nhiên di động kêu lên, hắn đứng lên đi đến chỗ ghế cầm lấy di động.
“Bất Phá, mau tới nhà ăn!”
“A..” rên rỉ một tiếng, Bất Phá buồn bực, là Hác Giai.
…
Trong nhà thăm, Tây Môn Trúc Âm sắc mặt bình thản nhìn người trông hết sức tiền tụy ngồi đối diện. Vương Chỉ vận dụng mọi mối quan hệ của mình khiến cho Nhược Lan không được nộp tiền bảo lãnh mà Tây Môn Trúc Âm thì vẫn như trước bảo trì yên lặng đồng thời cũng rất ít tới thăm cô. Nhược Lan cầm chiếc khăn mà chồng đưa cho, hốc mắt ướt át.
Tây Môn Trúc Âm mở miệng: “Dật Hoa vẫn tốt, cha và mẹ đã quay về, ở nhà trông chừng nó”
Ánh mắt của Nhược Lan đầy phức tạp, cô cắn cắn môi: “Âm, anh vì sao… không hỏi gì em?” từ đầu đến cuối, chồng của cô chưa từng mở miệng hỏi thăm cô lấy một lần, thậm chí ngay cả chuyện của người kia anh cũng không hỏi gì cô.
Tây Môn Trúc Âm không trả lời.
“Âm… chẳng lẽ anh không trách em sao? Đoạn Hoa…” Nhược Lan lấy hết dũng khí của bản thân nhắc lại tên người kia.
“Nhược Lan” Tây Môn Trúc Âm cắt ngang lời cô, thản nhiên nói: “Cái chết của cậu ta không có quan hệ với em”. Nhược Lan rơi nước mắt song đó không phải là sự vui mừng.
Tây Môn Trúc Âm nhìn xuống chiếc nhẫn ở tay trái của mình, nói: “Nhược Lan, em là mẹ của Dật Hoa, vợ của tôi, em xảy ra chuyện tôi không thể mặc kệ. Em phải gánh chịu trách nhiệm gì thì là do tòa quyết định”
“Âm…” Nhược Lan giọng run run: “Anh … yêu em chứ?”
Tây Môn Trúc Âm lại yên lặng, vào lúc Nhược Lan nghĩ rằng anh sẽ không trả lời thì Tây Môn nhìn về phía vợ mình, bình thản nói: “Nhược Lan nếu như không có Nhược Liên Khải thì em sẽ là một người phụ nữ hạnh phúc. Tôi sẽ làm hết trách nhiệm của một người chồng, một người cha”.
Nhược Lan trào lệ, cô ngơ ngác nhìn chính chồng mình, thân thể dần dần run lên. Không còn áp chế nổi nữa, cô khóc rống lên.
“Em biết anh trách em… Anh trách em hại chết cậu ta….”
“Không tôi không trách em” Tây Môn Trúc Âm vẫn bình tĩnh như trước “Hại chết cậu ấy chỉ có tôi”
Nhược Lan dùng sức lắc đầu: “Không! Không! Không! Là em! Là em! Anh đang trách em! Anh đang trách em…. Em sợ cậu ta sẽ cướp anh, em sợ cậu ta sẽ vạch trần em, em và Nhược Liên Khải…”
“Nhược Lan”
Đang kêu khóc, Nhược Lan cả kinh ngẩn người, bị dọa đến quên cả khóc.
Tây Môn Trúc Âm giờ mang biểu tình nghiêm khắc mà chưa bao giờ Nhược Lan gặp qua, nhưng rất nhanh anh lại khôi phục nét bình tĩnh thản nhiên trong dĩ vãng. Làm cho người ta có cảm giác người vừa mới tức giận kia căn bản không phải là anh.
“Lần sau, tôi sẽ mang cả ảnh của Dật Hoa” thản nhiên nói một câu, Tây Môn Trúc Âm đứng dậy rời đi.
“Âm!”.
Phía ngoài cửa cơ hồ vẫn có thể nghe thấy tiếng Nhược Lan kêu khóc
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi…. anh tha thứ cho em, tha thứ cho em…”
Chậm rãi rời đi, Tây Môn Trúc Âm dù đang vào tháng 6 vẫn cảm thấy rét đến dị thường. Người hại chết hắn chỉ có mình anh, không quan hệ đến bất cứ ai khác. Bởi vì chỉ mình anh mới có đủ khả năng bức người đó vào đường chết.