Đọc truyện Ái Dục Phục Tùng – Chương 14
Một đêm vô mộng.
Ngày thứ hai, Giang Lăng mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại mơ mơ màng màng nhắm lại. Cứ nhiều lần nhiều lần như vậy, cậu mới tỉnh dậy.
Khe khẽ cử động, toàn thân liền đau nhức. Giang Lăng nhớ lại đêm qua liên tục làm tình hết lần này đến lần khác, không khỏi tim đập rộn lên. Loại khoái lạc điên cuồng này Cố Trung chưa bao giờ mang đến cho cậu.
Giang Lăng trước sau ngẫm lại, liền đưa ra kết luận: không phải Cố Trung yếu, mà là Ngụy Tần quá mạnh.
Giang Lăng trong đầu suy nghĩ lung tung nửa ngày, mới quyết định ngồi dậy, cũng may hôm nay bang hội không có gì cần giải quyết, nếu không thì xương cốt của cậu sẽ gãy rời mất.
Đêm qua vừa ngã xuống là ngủ như chết, vẫn còn chưa kịp đi tắm. Giang Lăng đỡ eo, hướng phòng tắm đi vào.
Tắm rửa xong đi ra, tinh thần khôi phục được một chút, dù cả người đau nhức khôn cùng, nhưng Giang Lăng tâm tình cũng coi như sung sướng, tuy rằng Ngụy Tần ở phương diện tình ái rất cường bạo, nhưng lại mang đến cho cậu sự khoái lạc khôn cùng.
Giang Lăng lau khô tóc kéo cửa ra.
“Tắm xong rồi?”
Giọng nói trầm thấp lọt vào tai, Giang Lăng quay đầu, liền thấy Ngụy Tần mặc áo tắm mở rộng, những giọt nước trong suốt vừa tắm xong lăn xuống theo bờ ngực rắn chắc, khuôn mặt anh tuấn ngược sáng, con ngươi sẫm màu dường như có thể nhìn thấu linh hồn Giang Lăng.
Giang Lăng sửng sốt, nhất thời không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với Ngụy Tần… Đêm qua dưới ngọn đèn lờ mờ, cậu hầu như ngay cả khuôn mặt Ngụy Tần cũng chưa nhìn thấy, vừa nghĩ tới mấy giờ liền điên cuồng cực lạc, chính là do ác ma trước mắt này ban tặng, Giang Lăng liền không ngăn được khuôn mặt đỏ bừng, trái tim nhảy dựng lên.
Ngụy Tần vô cùng thú vị nắm lấy cằm Giang Lăng: “Mới ngủ có một đêm, đã quên thân phận của mình rồi?”
Giang Lăng rũ mắt xuống, quỳ gối bên chân Ngụy Tần, trái tim khẩn trương đập loạn: “… Chủ nhân.”
“Ngoan. ” Ngụy Tần xoa đầu Giang Lăng, “Đói bụng không?”
Nghe hắn nói như thế, quả thật cậu đang rất đói bụng, Giang Lăng gật đầu.
“Lại ăn điểm tâm. ” Ngụy Tần vén vạt áo tắm lên, phân thân đã sớm bành trướng nhảy ra ngoài, khóe miệng Giang Lăng run rẩy.
Giang Lăng trong lòng một vạn câu chửi thề đã dâng lên tới cửa miệng, mặc dù oán thầm trong lòng, nhưng nhìn cự bổng này ngày hôm qua đã mang tới cho cậu sự sung sướng cực lạc, cậu đành ngoan ngoãn ngậm vật to lớn kia vào miệng.
Đêm qua trong những lần thân thể giao hợp, Giang Lăng cảm thấy sự cảnh giác của bản thân đối với người nam nhân này đã giảm đi một nửa, cậu không chống cự lại Ngụy Tần khi làm chuyện thân mật. Nếu cậu hoàn toàn giao thân thể mình cho hắn, mặc hắn sử dụng, có thể sẽ ít chịu thống khổ hơn, cũng sẽ được đối xử ôn nhu, vậy sao cậu lại không làm.
Giang Lăng không còn liếm mút trúc trắc như ngày hôm qua, cậu cầm lấy gốc cự vật, liên tục phun ra mút vào hành trụ, dùng đầu lưỡi vờn quanh liếm láp linh khẩu, cố gắng hết sức để lấy lòng hắn.
Một lát sau, Giang Lăng nhìn thấy Ngụy Tần vẫn như trước không có dấu hiệu phun trào, hàm dưới của cậu đã tê cứng, cần cổ nhói đau.
Trong lúc sốt ruột, cậu nhớ tới lần thủ dâm trước đây, cậu bị ép phải nhìn Ngụy Tần, trong đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ của Ngụy Tần lúc đó cậu đã nhìn thấy một tia dục hỏa nổi lên…
Giang Lăng tựa hồ hiểu ra, cậu dùng gương mặt dán vào phân thân của hắn, nâng lông mi lên nhìn Ngụy Tần, mỉm cười: “Chủ nhân.”
Ngụy Tần ngơ ngẩn, hắn bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấykhuôn mặt tuyệt mỹ của Giang Lăng, trong nháy mắt trong lòng cảm thấy ấm áp như vạn đóa hoa xuân… Hình ảnh dường như trùng lặp, đây là lần đầu tiên Giang Lăng cười với hắn… trái tim không tự chủ đập rộn lên, Ngụy Tần nắm lấy tóc Giang Lăng, đem phân thân cứng rắn như bàn ủi nhét vào trong miệng cậu.
Khoang miệng ướt át bao vây lấy phân thân, cảm giác sung sướng chưa bao giờ mạnh mẽ như vậy, Ngụy Tần khuấy động gốc phân thân hai cái, phóng ra… Giang Lăng khẽ nhíu mày, ép buộc toàn bộ nuốt xuống, tiếp đó chuyển động đầu lưỡi, liếm láp sạch sẽ tinh dịch còn lưu lại trên đỉnh phân thân.
Liếm sạch sẽ xong, cậu rời khỏi cự vật, cúi đầu quỳ gối, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Nhìn Giang Lăng ngoan ngoãn như vậy, Ngụy Tần trong mắt lấp lánh tia mê luyến, hắn cúi người nửa quỳ trên mặt đất, ôm chặt Giang Lăng vào lòng.
Giang Lăng chớp mắt mấy cái, cậu không rõ Ngụy Tần đang bị làm sao.
Ngụy Tần không nói gì, hắn thương yêu vuốt ve tấm lưng trần của Giang Lăng, nắm lấy đôi vai mịn màng của cậu, phủ lên môi cậu một nụ hôn.
Giang Lăng không hiểu, cậu chỉ là nhìn Ngụy Tần một cái thôi, sao có thể khiến hắn động tình như vậy, nhưng mà cậu hiện tại không thể suy nghĩ được gì nữa, Ngụy Tần điên cuồng tấn công khiến cậu không thể chống trả, cậu đành mặc cho chính mình đắm chìm vào đôi môi ấm áp của Ngụy Tần…
Ánh nắng lấp lánh xuyên thấu qua rèm cửa sổ đi vào, mạ lên hai người đang ôm hôn nhau một vầng sáng lung linh, trong phòng tràn ngập một mùi vị có thể gọi là “Hạnh phúc “…