Ác Mộng Của Đêm

Chương 136: Đội Hóng Hớt


Đọc truyện Ác Mộng Của Đêm – Chương 136: Đội Hóng Hớt


Hình thức này giống như thời điểm Lưu Đức Trụ lần đầu xuyên qua, trực tiếp lựa chọn tiếp cận Lý Thúc Đồng.
Hiện tại, đám lữ khách thời gian tại Thế Giới Bên Ngoài rất rõ ràng, không có khả năng xuyên qua nhập vào nhân vật cao cấp, vậy nên muốn sinh tồn tại thế giới này bước đầu tiên là kiếm một người có quyền thế bám vào.
Người bám vào địa vị càng cao càng tốt, như vậy có thể dễ dàng kiếm được thuốc biến đổi gien, truyền thừa đường tắt, tài lực kinh tế, địa vị xã hội.
Nếu đạt được điều ấy, có thể dẫn đầu trong nhóm lữ khách thời gian.
Giống như tình trạng Lưu Đức Trụ hiện tại, được đa phần lữ khách thời gian hâm mộ.

Cậu ta sau khi tiếp xúc được với Lý Thúc Đồng, lập tức địa vị tại Thế Giới Bên Ngoài có sự biến đổi.
Mà Lý Y Nặc là sự lựa chọn tốt nhất của Chu Huyên vào lúc này.

Đây chính là con gái trưởng đời thứ ba của tập đoàn.

Chỉ cần nhìn vị trí của cô ta trong đội săn thú đã không hề tầm thường rồi.
Mặc dù cô gái có thần hình cao to vạm vỡ, nhưng chỉ nhìn khuôn mặt thì có thể chấp nhận được, trên mức trung bình.
Cho nên, anh ta nhận định mình có khuôn mặt đẹp trai, diễn xuất giỏi.

Điều này khiến Chu Huyên quyết định mục tiêu là Lý Y Nặc.
Không thể phủ nhận, Chu Huyên là một trong những lữ khách thời gian đẹp trai nhất, nhìn giống hết nam chính trong các bộ ngôn tình.
Dù sao đẹp trai là một điểm vô cùng hấp dẫn phái nữ.
Trong trường đại học, Chu Huyên một lúc quen bốn cô gái, có thể đánh giá anh ta là một cao thủ tình trường.
Có điều, Chu Huyên là người thông mình, tính nhẫn nhịn vô cùng cao, nên anh ta cũng không cố tình làm nhiều động tác nhỏ.
Anh ta biết rõ, bây giờ mới chỉ bắt đầu, chỉ cần tạo ấn tượng tốt cho đối phương là được rồi.
Lý Thúc đồng nhìn Khánh Trần xúc động nói: “Đám người ở Thế Giới Bên Ngoài đều không biết xấu hổ là gì như vậy sao?”

Khánh Trần ngứa ngáy: “Đó là trường hợp đặc biệt.”
“Có điều người bạn học của con gặp phải tình địch.” Lý Thúc Đồng cười nói: “Ta đã nhìn rõ, người bạn học này của con có vẻ ngây thơ, có phần hơi ngốc.

Nếu đưa hai người lên mặt cân, người bạn học của con đúng thật không đáng xách dép cho tên kia.”
Khánh Trần thở dài: “Con lo lắng thay cho cậu ấy.

.

.”
Lý Thúc Đồng hỏi: “Vậy chúng ta còn tiếp tục tạo cơ hội cho Chu Huyên không? Rồi tiếp tục xem kịch? Nếu làm như vậy sẽ hỏng chuyện tốt của bạn học con thì sao?”
Khánh Trần suy nghĩ: “Vẫn nên xem kịch thôi, dù sao cũng vui hơn.”
Hai khán giả nhiệt tình, vừa nói vừa nhìn nhau cười.

.

.
Hắc hắc hắc.

.

.
Đếm ngược 126: 00: 00.
Đêm ngày thứ hai xuyên qua, Lý Thúc Đồng nói cho Khánh Trần biết, hai người đã rời nhà tù số 18 được 7 ngày, hiện tại họ đã đến rất gần vùng đất cấm kỵ 002 rồi.
Có lẽ ngày mai họ sẽ nhìn thấy chỗ kia như thế nào.
Lý Thúc Đồng dặn dò: “Sau khi đi vào, nhất định phải theo sát ta.

Những chuyện khác thì sao cũng được, nhưng điểm này nhất định phải nhớ kỹ trong đầu.”
“Vâng.” Khánh Trần nghiêm túc gật đầu.
Nhưng vào lúc này, đội nhiên Tần Dĩ Dĩ đến ngồi cạnh hai người, cũng không nói chuyện, chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm vào đống lửa.
Lý Thúc Đồng ngạc nhiên: “Cô bé, có chuyện gì vậy?”
Tần Dĩ Dĩ liếc mắt nhìn lão nói: “Hai người mấy ngày nay toàn làm ra vẻ thần bí, không nói chuyện với người ta, cũng không đánh bài, có phải ăn chán táo của người ta rồi nên chán ghét người ta phải không?”
Những cô gái trên hoang dã nói chuyện quá thẳng thắn.

Cô cảm thấy có điều không hợp lý nhất định phải qua hỏi thẳng, tuyệt đối không chạy ra một chỗ nào đó khóc lóc ỉ ôi.
Khánh Trần dở khóc dở cười: “Không phải như em nghĩ đâu.”
Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần.

Hai người muốn làm một khán giả vô hình, có lẽ tránh được ánh mắt người khác.

Nhưng cô bé trước mặt này lúc nào cũng nhìn chằm chằm Khánh Trần, nên sao mà thoát được.
Lý Thúc Đồng suy nghĩ rồi nói: “Vì quan hệ chúng ta rất tốt, cho nên mới nói bí mật này cho cháu biết.


Nhưng cháu không được nói cho ai đâu đấy.”
“Mau mau, nói cho cháu biết sao mọi người phải theo dõi anh ta.” Đôi mắt Tần Dĩ Dĩ bỗng nhiên sáng lên, được ánh lửa chiếu vào như pha lê trong suốt.
Hôm nay cô bé thắt một bím tóc thật dài, nhìn cả người thon gọn, lại toát ra vẻ xinh đẹp hấp dẫn của con gái sắp trưởng thành.
“Để tiểu Thổ nói cho cháu nghe.” Lý Thúc Đồng nói.
Lý Thúc Đồng vừa nói xong, cô bé lập tức quay qua Khánh Trần, cách khuôn mặt Khánh Trần chỉ khoảng 10 centimet: “Anh đừng nghĩ gạt được em.

Em cũng rất thông minh đấy.”
Ánh lửa phập phùng, thậm chí Khánh Trần có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ trên mặt đối phương.
Hắn cảm thấy mất tự nhiên nên xích qua bên một chút: “Là thế này, hôm qua không phải chúng ta chỉ nói chuyện liên quan đến Lý Y Nặc đó sao? Sau đó, anh và sư phụ phát hiện ra, tên người hầu này có tình càm đặc biệt với Lý Y Nặc, nên dự định dùng mỹ nam kế.

Hình như có ý định dựa vào thân phận của Lý Y Nặc, thay đổi địa vị xã hội của mình.”
“Oa.” Tần Dĩ Dĩ mở to đôi mắt: “Các người trong thành phố đều như vậy sao? Con trai có suy nghĩ bán mình cầu vinh? Chúng ta ở trên hoang dã không như vậy, chỉ có chồng chết, cô gái mới muốn tìm một người con trai dựa vào.

Bởi vì cô gái ấy sau khi sinh con không còn thể lực, nên không thể đi săn được, nhưng cô ấy không muốn con cái mình phải chết đói.”
Tuy Tần Dĩ Dĩ sinh ra trong thành phố, 12 hai năm trải qua sinh hoạt trong thành phố, nhưng sau đó bắt đầu theo cha mẹ dong duổi ngược xuôi khắp các vùng hoang dã.
Với lại, cô ấy thích hoang dã hơn thành phố, cho nên luôn nhận mình là người hoang dã.
Tại Thế Giới Bên Trong, giáo dục bắt buộc chỉ có 6 năm, còn cấp 2 cấp 3, đại học thì theo suy nghĩ từng người và học phí vô cùng đắt đỏ.
Phần lớn gia đình rất khó chu cấp cho con cái học xong đại học.

Bởi vậy trình độ cơ sở dân cư ở đây rất thấp.
Nhưng vì nguyên nhân ấy, Liên Bang lại dễ dàng khống chế dân chúng hơn.
“Tha cho hai người lần này, vì đã chia sẻ bí mật bản thân.

Vậy chúng ta xem như hoà nhé?” Tần Dĩ Dĩ cười tủm tỉm, sau đó lấy từ ba lô ra hai quả táo lần lượt đưa cho Khánh Trần và Lý Thúc Đồng.
Cô cũng lấy một quả để ăn.
Lúc này, Tần Dĩ Dĩ nhìn về phía Chu Huyên.


Cô phát hiện tên này giả bộ như không có chuyện gì, vẫn dáng vẻ chăm chỉ cẩn thận bỏ củi vào đống lửa của Lý Y Nặc.
Lý Y Nặc đang trò chuyện với Nam Canh Thần.

Hai người ngồi cạnh đống lửa mà cử chỉ vô cùng thân mật, chỉ có điều vẻ mặt Nam Canh Thần không được vui, cứ xì xì chẳng thèm nói chuyện.
Trên đống lửa có một nồi sắt nhỏ, bên trong đang hầm canh cá.
Thực tế, đội săn thú không cần nhóm lửa để nấu cơm.

Bọn họ nhóm lửa đơn giản là bởi cần sưởi ấm.
Thời gian dần trôi qua, bên trong nồi sắt đã có tiếng nước sôi sùng sục.

Tên người hầu tên là Chu Huyên đưa tay định cầm lấy nồi sắt, chuẩn bị lấy một bát cho Lý Y Nặc uống.
Có điều, anh ta đã quên rằng hiện tại nồi sắt rất nóng.

Ngay thời điểm, anh ta đụng tay vào, bàn tay vội kéo về giống như điện giật, không những thế còn phát ra tiếng hô thẹn thùng: “Ái ui.”
“Phụt.”
Tần Dĩ Dĩ, Khánh Trần, Lý Thúc Đồng.

Ba người đồng thời phun táo đang nhai trong miệng ra.
Thằng này chắc có suy nghĩ, một cô gái vạm vỡ như Lý Y Nặc khả năng để ý đến vẻ yếu đuối của Nam Canh Thần, cho nên muốn tỏ ra mình cũng yếu đuối một cách tự nhiên nhất.

Anh ta muốn kích thích suy nghĩ bảo hộ của đối phương.
Có điều Lý Y Nặc trừng mắt nhìn anh ta nói: “Biến qua chỗ khác mà ái ui.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.