Đọc truyện ABO – Phá Vỡ Định Mệnh – Chương 8: Nhận ra
Dòng tộc Rai.
Kho lương.
Từ sáng sớm nhận được tin báo truyền, Uri một mực tự bản thân mình đạp gió tuyết đi tới tận kho lương kiểm chứng.
Vách tường đá sừng sững cao., lại gần như đã được lấp đầy toàn bộ, từng bao tải lớn được may chít cẩn thận xếp chồng lên nhau.
Uri tiến đến, rút dao nhỏ bên hông, xiên tới một tải lớn trước mặt.
Lúa mạch thực sự trào ra mẩy tràn như suối.
Chân, lùi lại vài bước. Uri lớn giọng chỉ vào một chiếc rương lớn:
– Mở!
Một kẻ beta khom lưng bung mở,
Từng lớp thảo quả chín được phơi khô trữ lại, xếp thành tầng đầy trong các rương gỗ.
Chuyện gì thế này?!
Thảo dược quý giá, lúa mạch đầy kho, bột mì và cả thảo quả cũng được chuyển tới gấp rưỡi lần so với châu báu mang đi trao đổi.
Còn có, một thư tin truyền từ Lý Kinh. Không có bàn việc đổi chác kia, cũng không hề nhắc tới những thứ hàng rõ ràng là dư quý kia.
Không có đe dọa, không có áp đặt, tất cả chỉ là một vài lời gắn gọn mà cung kính nhờ để ý chăm sóc Thế Lân.
====
Có ý đồ gì đây?!
Uri trở về liền lệnh cho giám sát đưa tới tất cả các tin truyền đi từ phía lâu đài của Lãnh Vị.
Uri lật giở kỹ càng từng trang tin truyền, từng dòng từng dòng kia như một cỗ xao động mãnh liệt chưa từng có dội đầy tâm trí.
Là sự thật?!
Tên Omega Thế Lân đó, vậy nhưng không một tin nào truyền về Lý Tộc sự việc hơn ba tháng qua?
Sau cái ngày nghiền nát tay hắn dưới chân kia,
Uri chính mình đã chuẩn bị đề phòng với thái độ từ phía Tây, thậm chí còn đã bàn đến sẵn sàng giết thịt một lượng dê lớn đang lấy sữa để trữ thịt khô cho mùa tuyết đói khổ này.
Vậy mà..Là sao đây?
Tất cả việc này… là sao đây?
” Người lập tức nhận ra em”
” Người đã đánh dấu em “
” Uri đối xử với em rất tốt”
” Uri khen em nhảy thật đẹp “
” Uri không lập thêm biệt vườn, cũng không có thêm sủng nhân nào “
” Uri hàng ngày đều ở bên cạnh “
” Dân chúng ngoài cung điện mùa tuyết bão thực quá đói khổ. Thế Lân đã là Lãnh Vị nơi này cũng không thể nào làm ngơ, Lý Tộc liệu có thể gửi bồi thêm lương thực? “
Uri chau mày đến một rãnh sâu giữa mi tâm. Cả người như vừa bị dằn xuống ghế. Đôi tay siết những tờ tin truyền đến nát bấy..
Ngay cả là trong đêm tân hôn bị cuồng dã xé mở áo quần,
Hay là ngay cả khi bàn tay bị chà xuống nền đá rướm máu lạnh
Vẫn nói rằng ta đối xử thật tốt ư?
Lại đã chờ ta hai tháng quỳ gục ngoài phòng,
Vẫn một mực từng lời che đỡ khẩn cầu cấp thêm lương thực.
Lãnh Vị thì sao? Hắn lại đi cầu bồi lương thực cho Rai Tộc. Là chính ta đã nói với hắn rằng, Lãnh Vị đối với ta vốn dĩ không bằng một dâm nô!.
Nhưng, Tại sao, hắn lại không hận ta như ta đã nghĩ?
Đôi mắt sáng kia trở lên hỗn loạn một mảnh.
Cả bầu trời kia mênh mông cũng hết vài ngày đều không thể tìm ra lời giải đáp.
Nghi hoặc, và tin tưởng.
Quá khó khăn rồi.
Uri đã lật đi lật lại hàng chục lần. Để rồi cuối cùng lại đừng lại ở tin truyền đầu tiên.
“Người lập tức nhận ra em…”
Nhận ra em…
Thế Lân?
Rút cuộc, ta đã bỏ qua điều gì đây?. Ta và ngươi đã từng gặp nhau sao?.
Sợi dây đỏ.
Sợi dây màu đỏ cũ kỹ nghiền trong tay hắn, là bất kỳ khi nào nhìn xuống thành cửa kia, thấy một thân hắn đợi chờ, cũng thấy nâng niu trên đôi bàn tay ấy.
Uri giật mình.
Thế Lân? Lý Tộc? Sợi dây đỏ bạc màu kia?
Bảy năm trước.. Hắn năm nay mới chỉ mười bảy!
Giữa đêm tối, mùi Phermone quyện hương Quế thơm, nhức nhối một mảnh ngực…
Thế Lân… Cậu bé nhỏ lên mười năm ấy? Chính là ngươi?!
Sau khi xong tiệc, ta lại lập tức rời đi ngay.
Đến chính ta cũng không thể nào còn nhớ, một sợi dây đỏ buộc cầu may trên đường ta đến thăm Lý tộc các ngươi..
Ta thực sự đã quên.
Quên mất đôi mắt tròn nâu đầy sợ hãi kia trước con rắn hổ mang đang phình mang.
Thế Lân…
Ta, đã làm gì…
===========
Đường tuyết bão lớn, để chở được ngần ấy xe lương đến là điều chẳng hề dễ dàng gì, vậy nên vừa nghe tin lương thực đã chuyển đến Lãnh Vị.
Thế Lân liền rất vui vẻ mà muốn ra ngoài.
Vừa khoác vội một chiếc áo ấm hờ, bước chân còn chưa xuống giường được mấy bước, đã lại nhẹ nhàng một tấm choàng phủ qua mái tóc tơ.
Jan vuốt một lượt chiếc áo khoác dài được dệt từ bông suôn tới tận gót chân kia. Ngẩng đầu:
– Người nên đổi giày trước.
Thế Lân được ấn lại phía ghế ngồi.
Jan đỡ lấy đôi chân, cởi chiếc giày mỏng, nơi lòng bàn chân nhỏ nhắn phút chốc đặt trọn lên lòng bàn tay đầy vết sẹo nhám kia,. Thế Lân vội vã giật mình, thu chân lại.
– Ta.. ta có thể tự đi.
– Ngươi, ra ngoài trước.
Đuôi mắt Jan là chút mất mát, thế nhưng vẫn cúi đầu bước khỏi bậu cửa.
Bảy năm ròng rã bên cạnh, Thế Lân làm sao có thể không hiểu ánh mắt kia. Trái tim không tự chủ mà nảy lên một nhịp.
Nhưng, chỉ là không thể hiểu nổi nữa.
Trong giấc mơ lại là vết cắn trên cổ tay, là dòng máu ấm nóng của hương gỗ huyết long sôi trào đến. Khi tỉnh dậy, đã là một mái tóc che ngang kính cẩn bên giường, tỉ mỉ đến từng chiếc giày, lọn áo.
Nơi lòng bàn chân kia vừa chạm đến, đã một mảnh nóng rực cồn cào..
Thế Lân xỏ chân lên chiếc giày bông ấm áp.
Tay cũng không quên với một viên ức chế, khẽ đặt lên chóp lưỡi nhỏ xinh.
Kể từ ngày bỗng dưng phát tình ngay trên tay Jan.
Thế Lân lo lắng đến không muốn để thêm bất kỳ một lần sơ xuất nào nữa, bởi lẽ nhịp tim quá bất ổn mỗi khi đôi tay kia chế trụ lên trên thành eo qua một đoạn đường trơn trượt, hay đơn giản chỉ là những ngón tay kia đặt xuống từng đầu ngón chân bị sưng lên bởi tuyết lạnh, trong làn nước ấm.
Có lẽ, bởi vì… không được thỏa mãn, nên mới như vậy hay sao?.
Cũng, đã là hơn ba tháng rồi, kể từ đêm đầu tiên phát tình ấy.
Thế Lân mím môi nhìn lên chiếc hộp đóng kín trên bàn. Nơi ấy có nhiều trụ đá đủ các kích cỡ. Nếu cứ mãi thế này… có lẽ. Phải tự chính mình mà thôi.
Đôi má bất giác đỏ ửng lên, bước qua bậu cửa không ngẩng đầu nhìn người.
Vậy mà thoáng chút phớt đỏ ấy, người kia lại quá nhanh ý để nhận ra.
Jan bước sát bên cạnh, kéo chiếc áo lên cao một chút, đầy ý lo lắng:
– Người có sao không?
– Gió tuyết rất lạnh, người bước chậm một chút.
Thế Lân tim đập một mảnh rộn rã… mùi hương gỗ Huyết long, ấm áp một mảnh theo bước chân người,
Ngươi, tên Jan ngu ngốc chết tiệt,! Phermone gì đó, làm má ta kia ửng càng thêm ửng.
Thế Lân dừng bước., giương đôi mắt nâu tròn xoe cố gắng gắt giọng:
– Ta chỉ là bước đi thôi,
– Đâu thể nào ngã được!
– Ngươi.. ngươi.. ngươi mau thu lại Phermone!
– ….!!!
Mái tóc dài che mắt thực sự ngốc lăng một mảnh.
Rõ ràng là Phermone của ta gần như chẳng thể ảnh hưởng tới người được. Tại sao lại cần phải thu lại?
Thế Lân đương nhiên biết sự hoài nghi bối rối kia.
Vậy nên càng tức tới dậm cả chân:
– Ta mặc kệ ngươi phóng hết Phermone, cho ngươi tự chết rét đi!
– ….!!!!
========
Giữa dân chúng, và chủ Tộc.
Không có cái gì gọi là bình đẳng. Đó được coi như sự đương nhiên ở chế độ cai trị này. Một tòa cung điện nguy nga, nước ấm từng mạch nổi lên giữa trời tuyết giá.
Thế nhưng chỉ vờn đôi giày ra khỏi cửa điện, là một màu hoang tàn tới thê lương.
Tuyết trắng phủ bạt ngàn, nhành cây ngọn cỏ đều khó kiếm.
Jan đã đi tìm hiểu một vòng, nơi này, vốn trước đây là một chuồng ngựa rất lớn. Mãi về sau này lại trở thành chỗ trú cho từng đoàn người nghèo khổ trú ngụ.
Vạt che căng tạm khắp nơi rách nát.
Thế Lân nghe như nhói tận trong lòng. Nơi nào cũng vậy thôi, nơi nào cũng giống nhau. Lý Tộc tuy không có người đến mức chết đói, thế nhưng nói rằng không đói đến nghẹt thở thì hẳn là không có.
Ở Lý Tộc, Thế Lân thường xuyên ” trộm” từ kho lương mà cho đi từng thìa cháo loãng, cũng chẳng bao giờ bị cha hay Lý Kinh trách phạt lấy một lời.
Thế nhưng ở đây thì khác.
Nói cho cùng Thế Lân cũng chỉ là một Omega yếu đuối. Lãnh Vị, nếu nhận được sự sủng chiều từ Chủ Tộc thì còn có thể tới kho lương ra lệnh một chút, còn như chính thân phận của mình bây giờ, ngẫm ra chua xót, ẩn dưới vai áo kia, vệt son vẫn đỏ rực một màu.
Thật may, dãy phòng Lãnh Vị chẳng có bao nhiêu người, vừa vặn có thể dư ra khá nhiều lương thực.
Jan đương nhiên hiểu Thế Lân, một con vật nhỏ đều không nỡ làm thương,
Thế nên, yêu lại càng yêu. Say, lại càng say.