Đọc truyện A Summer To Remember – Chương 20
Lauren đứng bên cửa sổ phòng mình, vẫn mặc áo dài buổi tối, nhìn ra ngoài bầu trời hứa hẹn là một ngày đẹp trời. Không có lấy một gợn mây. Cây cối đứng lặng, cho thấy dù có gió đi nữa thì đó cũng là gợn gió nhẹ nhất. Tất cả các kế hoạch đầy lo âu cho các lễ hội trong ngày sẽ bị hủy nếu trời mưa. Nữ bá tước rất căng thẳng. Mọi thứ phải hoàn hảo cho ngày sinh nhật của bà.
Ngày mai Dì Clara và Gwen sẽ quay về Newbury. Ông nàng cũng đã quyết định về Yorkshire. Ông sẽ gửi đống thư của mẹ bởi một người đưa tin đặc biệt đến Newbury. Nàng đã yêu cầu gởi chúng đến đó thay vì đến đây.
Nàng đến đây để giúp Kit tránh cuộc hứa hôn không mong muốn. Nàng đã làm được điều đó. Nàng đến để giúp anh hòa giải với gia đình, những người đã từ anh và đuổi anh đi ba năm trước. Nàng đã làm được. Nàng đã làm được đúng lúc để mừng sinh nhật và chắc chắn là Kit có thể tổ chức buổi lễ trọn vẹn và hạnh phúc với gia đình và có họ bên mình. Chẳng còn gì phải làm nữa.
Nàng đến để tìm chút phiêu lưu, để nếm hương vị cuộc sống như bao người khác, những người không cứng nhắc đẩy sự tự nhiên không gò bó và tất cả những niềm vui ra khỏi cuộc sống của mình. Nàng đã có dư sự phiêu lưu. Nàng đã tắm và bơi trong hồ – một lần, khỏa thân; nàng đã trèo lên nhánh cây cao; nàng đã đua ngựa; nàng đã chơi với trẻ con và lăn tròn xuống đồi với chúng. Những cuộc phiêu lưu rất nhỏ bé.
Một đêm nàng đã ra ngoài một mình và ở suốt đêm trong một căn lều với Kit. Nàng đã ngủ với anh trên một chiếc giường chật. Nàng đã ăn nằm với anh trên một trong những băng ghế nhung trong phòng tranh chân dung và trao cho anh sự trinh trắng của mình. Nàng đã nằm với anh giữa những bông hoa dại và quan hệ với anh. Một cuộc phiêu lưu quan trọng.
Tiếng cười nói làm nàng tựa vào cửa sổ và nhìn xuống. Philip và Penelope Willard, Crispin và Marianne Butler, đang trên đường ra ngoài đi dạo buổi sớm. Ngày mới đã bắt đầu.
Ngày cuối cùng.
Không cần trải nghiệm thêm gì nữa. Đã có quá nhiều. Quá sức nhiều. Không có cái gì để kéo dài điều không thể tránh được. Ngày mai nàng sẽ rời khỏi đây với Dì Clara và Gwen, dù nàng sẽ không nói điều này với ai cho đến khi ngày hôm nay kết thúc. Nếu nàng không đi sớm thì nàng có lẽ sẽ ở lại mãi mãi, và điều ấy thật là đáng hổ thẹn.
Nàng sẽ không bám vào điều nàng đã tìm thấy. Cả đời mình, nàng đã bám chặt vào với tất cả khả năng cho hy vọng duy nhất về sự an toàn và thuộc về nhau vĩnh viễn, về đám cưới với Neville. Và khi cái neo ấy bị giật khỏi tay nàng, nàng đã trôi nổi trong đại dương đầy đe dọa mênh mông và đen tối, hoảng sợ vì sự trống rỗng của nó. Giờ nàng sẽ không bám vào gì nữa, dù nàng biết danh dự của Kit sẽ thúc anh phải thuyết phục nàng làm điều đó, dù nàng biết anh đã yêu thích nàng. Nàng không cần bám víu. Không vào ai cả. Nàng có thể sống một mình.
Lần này trái tim nàng sẽ không tan vỡ, dù nó sẽ đau và đau một thời gian dài sau này. Có lẽ cả phần đời còn lại của nàng. Nhưng sẽ không tan vỡ. Nàng có sức mạnh để ra đi một mình.
Nàng đã học được điều gì đó từ các giá trị không giới hạn ở đây, ở Alvesley này. Và nàng phải cảm ơn Kit. Một bài học thật đơn giản nhưng sâu sắc và đầy ý nghĩa. Nàng khám phá ra rằng thế giới – thế giới của nàng – sẽ không nổ tung thành một đống lộn xộn nếu nàng cười.
Một tiếng gõ nhẹ vào cánh cửa sau lưng, và nàng quay lại với một nụ cười nhìn cô hầu đi vào với tách chocolate mỗi sáng cho nàng.
Buổi sáng chỉ dành cho gia đình – như câu tục ngữ: luôn có sự tĩnh lặng trước khi cơn bão đến. Cả nhà đi vào làng để chuẩn bị buổi lễ ở nhà thờ. Kế hoạch là bà bá tước thừa kế sẽ quay về nhà trên cỗ xe tứ mã đầu tiên để nghỉ ngơi yên tĩnh trong phòng riêng vài giờ trước khi các sự kiện buổi chiều bắt đầu.
Chuyến đi về đó bị hoãn lại gần nửa giờ. Gần như cả làng đổ cả ra cửa, tụ tập ở lối vào sân nhà thờ để chúc mừng bà bá tước và thể hiện lòng kính trọng và tung loạn xạ những cánh hoa vào bà. Bà sẽ lại thấy tất cả họ vào buổi chiều, nhưng bà kiên quyết ngừng nói chuyện với họ – một kỳ công chẳng dễ dàng gì với bà – và cho đám trẻ con những đồng bạc cắc.
Cuối cùng bà cũng lên đường, quý bà Irene ngồi bên cạnh. Một hàng dài xe tứ mã, xe bốn bánh và xe song mã di chuyển chậm chạp về trước để đón những thành viên còn lại trong gia đình.
Kit nắm lấy khuỷu tay Lauren. “Em có muốn đi bộ về nhà không?” anh hỏi.
“Dĩ nhiên là không.” Nàng quay đầu mỉm cười với anh. Chiếc mũ và dây ruy băng của chiếc áo muslin sáng màu cùng tông màu chính xác với màu mắt nàng. Nàng vô cùng quyến rũ.
“Anh muốn xem một thứ,” anh bảo nàng.
Tối qua anh đã ngồi lại với bố sau khi mọi người đã đi về giường – và Syd cũng ngồi ở chỗ bên cửa sổ của mình, làm một thính giả thinh lặng trong phần lớn cuộc trò chuyện. Kit bắt đầu bằng việc xin lỗi bố về hành vi của anh ba năm trước.
“Tốt nhất là quên hết đi,” cha anh bảo. “Chuyện qua rồi.”
Nhưng Kit không đồng ý, và họ nói chuyện, ban đầu có hơi căng thẳng, nhưng dần dần trở nên dễ dàng hơn.
“Ta đuổi con đi,” cha anh nói. “Ta chưa bao giờ nghĩ là đuổi con mãi mãi. Ta chưa bao giờ dùng từ cấm cửa. Đó là suy diễn của con, Kit. Nhưng ta đồng tình để con nghĩ thế. Tính ta ương bướng lắm. Con giống ta cái tính đó. Khi con không viết thư, mẹ con muốn ta viết. Nhưng ta không viết. Jerome nài xin ta, ta cũng không viết. Dĩ nhiên, nó cũng không viết, mẹ con cũng vậy. Tất cả chúng ta là một lũ ngốc. Tất cả chúng ta – cả con nữa đấy. Cãi cọ trong gia đình là thứ tồi tệ nhất. Khó kết thúc lắm.”
“Jerome muốn cha viết thư cho con ạ?”
Rõ ràng là đã có một sự thông hiểu lẫn nhau giữa Jerome và Freyja trong vài năm. Đó là một trong những sự tìm hiểu mà không ai trong cuộc vội vã muốn chấm dứt. Nhưng lúc đó Kit đã về nhà, với nửa say mê đắm đuối và đang giận dữ đỉnh điểm với cả thế giới, nhất là với bản thân. Gia đình anh đã tuyệt vọng theo dõi khi anh ném mình vào cuộc theo đuổi nồng nhiệt với Freyja, điều mà theo ý kiến họ là chẳng được gì dù là vì tình yêu. Jerome được báo động và đến bàn bạc với Bewcastle – và với Freyja nữa. Lời tuyên bố của anh về việc họ hứa hôn vào buổi tối đó đã dẫn đến kết quả, tất nhiên, là trận ẩu đả của Kit, trước tiên là với anh và sau đó là với Rannulf.
“Con biết không, Kit, nó chưa bao giờ trách móc hay giữ lòng hận thù với con,” bá tước nói. “Nó tự trách mình vì toàn làm những việc không đúng cách. Sau đó nó đã nói rằng lẽ ra nó đã nên nói chuyện với con, cố gắng giải thích. Nó nên để con xả cơn giận dữ giữa anh em trai với nhau. Cho dù thực sự chẳng có cuộc nói chuyện nào với con trong mùa hè đó cả, Kit ạ. Sau khi con đi, nó cũng hoãn lại lễ cưới. Nó muốn con ở đây. Nó muốn lập lại hòa bình với con trước khi lấy Freyja. Nó muốn biết rằng con đã nhận ra là cô ta không phải là người phụ nữ dành cho con. Nó muốn ta viết thư cho con. Nhưng nó quá cứng đầu nên không chịu tự mình làm việc đó.”
“Vậy nên,” Kit nói, “chúng con không còn thời gian nữa.”
“Phải.”
“Anh ấy chưa bao giờ hết yêu anh,” Syd nói, cuối cùng cũng lên tiếng. “Không ai trong chúng ta hết yêu anh. Nên giờ anh phải thôi hành hạ bản thân đi. Chuyện xảy ra đã lâu rồi. Đối với tất cả chúng ta.”
Đã nhiều năm từ khi Kit viếng thăm phần đất gia đình ở đằng sau lưng nhà thờ. Ông nội từng là thần tượng thời còn nhỏ của anh. Kit đã thăm mộ ông rất thường xuyên trong nhiều năm liền sau khi ông mất. Nhưng anh không còn đến đó từ khi anh mười tám tuổi, từ khi anh nhập ngũ.
“Đây là nơi tổ tiên dòng họ được chôn cất,” anh nói với Lauren, dẫn nàng đi qua lối vào giữa hai dãy hàng rào thấp, trồng khít sát nhau tách phần đất này với phần còn lại của nghĩa trang. “Anh không đến đây mười một năm rồi.”
Anh tìm thấy mộ ông nội ngay lập tức. Những bông hồng tươi mới trong bình hoa cẩm thạch trước tấm bia – bà nội đã đến đây sau buổi picnic hôm qua với hai cậu con trai và cô con gái. Cũng có hoa hồng trong bình trước một tấm bia khác nữa – tấm bia chưa hề có mặt ở đây mười một năm trước. Kit tiến về phía nó và đứng ở chân mộ, đọc tấm bia. Chỉ có hai từ trong số những từ viết trên đó thoát ra khỏi môi anh.
Jerome Butler.
Anh bất chợt nhận ra bàn tay anh đang nằm trong tay nàng, ngón tay họ đan chặt vào nhau. Anh có thể làm nàng đau. Anh thả lỏng tay ra và khẽ quàng qua vai nàng.
“Anh trai anh,” anh nói, rất không cần thiết.
“Vâng.”
“Anh yêu anh ấy.”
“Em biết.”
Anh đã sợ, nếu cứ đứng đây, anh sẽ quá tải vì sự hối hận cay đắng, khi nhớ lại lần gặp cuối của họ, biết rằng họ chưa hòa giải được với nhau khi Jerome mất. Nhưng giờ anh thấy điều đó không còn quan trọng. Tình yêu không chết chỉ vì một cuộc cãi cọ. Và một mối quan hệ không phải là một đường thẳng, điều bất ngờ xảy ra sau cùng đã xác định điều đó. Họ rất gần gũi với nhau, ba người họ – Jerome, Kit và Syd. Họ cùng chơi, đánh lộn và cười với nhau. Họ là anh em trai. Họ là anh em.
Anh đã sợ anh sẽ gục ngã vì nỗi buồn không thể nguôi được khi cuối cùng phải nhìn thấy chứng cứ không thể cãi được về việc Jerome không còn tồn tại. Anh ấy đã chết. Những gì còn lại của anh ấy đang nằm dưới đất này.
Kit mỉm cười. “Anh ấy từng chọc ghẹo anh,” anh nói, “khi anh về thăm nhà và anh ấy nghe về một chiến công mà cá nhân anh được đặc biệt tuyên dương. Anh ấy từng bảo anh sẽ có một cái chết anh hùng vẻ vang – dĩ nhiên khi mẹ không ở quanh đấy nghe thấy anh ấy – và ký ức về anh sẽ sống mãi. Thật không thể chịu nổi. Anh nghĩ hẳn anh ấy sẽ thấy rất thú vị nếu anh ấy có thể biết rằng anh ấy mới chính là người mang định mệnh trở thành anh hùng. Và cái chết anh hùng.”
“Có những cái chết rất tệ, Kit,” Lauren nói.
“Phải, có chứ.” anh đã nhìn thấy quá nhiều cái chết để có thể ảo tưởng nghĩ rằng nó chỉ dành cho tuổi già. “Vĩnh biệt, anh trai. Hãy an nghỉ.”
Rồi anh phải chớp mắt, vài lần. Và anh phải nhả bớt áp lực cái ôm chặt lên bờ vai Lauren. Nàng đang dựa vào anh. Cánh tay nàng vòng quanh eo anh.
Có sẽ sau tất cả, anh nghĩ, anh đã không mất đi cái quyền nắm chặt lấy bất cứ cái gì còn lại của cuộc đời và sống hết sức mình. Jerome đã sống cuộc đời của anh ấy. Syd có cuộc đời của cậu. Họ là anh em của anh và anh yêu cả hai cho đến hơi thở cuối cùng, nhưng khi mọi việc đã nói và làm xong, anh có thể sống chỉ cho cuộc đời của chính anh thôi. Anh đã chia sẻ sự ngốc nghếch, cả những điều sai trái – nhưng ai mà không có chứ? Anh có tự do để sống và cố sống tốt hơn. Đó là tất cả những gì anh có thể làm.
Tự nhiên anh thấy mình hạnh phúc lạ thường.
“Mình về nhà thôi,” anh nói.
“Vâng.”
Anh nắm lấy tay nàng và kéo nó khoác qua tay mình.
Buổi chiều mang đến những người bạn bè, hàng xóm, các tá điền, người làm công và người trong làng – mà thực ra là những con người đủ mọi tầng lớp cách quanh đó hàng dặm – những bãi cỏ của Alvesley để tổ chức buổi tiệc ngoài trời đầy sinh động với các cuộc thi thố với sự tham gia của đủ mọi lứa tuổi.
Lauren có phần việc của mình – gần như là phần sau cùng – và chơi hết mình đến cuối. Trong khi ông bà bá tước làm trọng tài cho các cuộc thi may vá, nấu nướng, các cuộc thi về nghề mộc, bà bá tước thừa kế lắng nghe các thí sinh thi thơ phú đọc phần thi của mình nhưng từ chối quyết người thắng giải vì tất cả các bài thơ đều được viết để tỏ lòng tôn kính với bà – thu hút nhiều người xem và nhiều tiếng cười – thì Lauren và Kit tổ chức các cuộc đua và các cuộc thi về thể lực khác.
Các cuộc đua đi bộ, nhảy bao bố và đi hai người ba chân là dành cho trẻ con, dù Kit cũng tham gia trò thi sau cuối với Doris, vì số lượng thí sinh tham dự không đủ. Có một cuộc thi đấu vợt cho đám nhóc trai với một cái vợt cricket và bóng. Một cuộc thi chặt cây dành cho thanh niên và có cả thi bắn cung nữa, dù người thắng cuộc lại là nữ thí sinh duy nhất, quý cô Morgan Bedwyn, đã cưỡi ngựa đến Alvesley với quý ngài Alleyne. Cô sẽ không có mặt trong buổi tiệc tối, cô ngạo mạn nhấn mạnh xác nhận vì Bewcastle có một quy tắc gothic là cô còn quá trẻ với tuổi mười sáu. Cô đã dọa sẽ bắn một mũi tên vào giữa hai mắt quý ngài Alleyne khi cậu ta phá ra cười.
Một buổi tiệc trà cho tất cả mọi người khi mọi trò đã kết thúc, và Lauren đi lòng vòng giữa các vị khách, đĩa trên tay, và chắc chắn là trao những lời lẽ thân tình với hầu hết tất cả mọi người đã đến. Nhưng nàng thấy nóng nực và gần như kiệt sức. Làm sao nàng có đủ sức khiêu vũ suốt buổi tối bây giờ?
Có vẻ đó cũng là cảm giác của mọi người. Bá tước, sau khi vị khách cuối cùng rời khỏi, đề nghị cả nhà về phòng mình nghỉ ngơi. Ông nhận ra là cái chuông đã phải rung rất to mới đủ sức khuấy cả nhà dậy đúng giờ để thay đồ ăn tối và dự vũ hội.
“Đi dạo nhé?” Kit hỏi Lauren, nắm lấy tay nàng.
Đi dạo là thứ cuối cùng nàng cần. Nhưng hôm nay là ngày cuối của nàng và bây giờ trời đã gần tối mất rồi. Thật kinh hãi nếu nàng cứ để mình nghĩ tới điều này mãi. Nhưng chỉ còn một ít thời gian thôi, tối nay và… phần còn lại của buổi chiều này.
Nàng mỉm cười.
Anh không đưa nàng đi xa. Ban đầu anh khởi hành về hướng cái hồ làm nàng hy vọng là có lẽ anh sẽ lại đưa nàng ra đảo. Nàng hy vọng có lẽ họ sẽ quan hệ với nhau một lần nữa. Nhưng dù một phần trong nàng mong mỏi điều đó, nàng lại không thấy tiếc khi anh chỉ đưa nàng đến chỗ hẻo lánh ngày hôm qua họ đã đứng, băng qua cái tiểu đình. Mặt trời nằm ở một vị trí khiến những bóng cây che mát hết bờ hồ.
“Hôm nay thật hết hơi!” nàng nói, ngồi xuống bãi cỏ cạnh anh. “Em hy vọng bà không bị mệt quá.”
“Bà tận hưởng mọi khoảnh khắc của nó đấy.” anh đáp, duỗi lưng ra và nhắm mắt lại.
Lauren tháo mũ và nằm xuống cạnh anh. Anh tìm bàn tay nàng và nắm lấy nó. Giờ sao thấy điều này thật bình thường, nàng nghĩ, ở bên nhau một mình như thế này, và chạm vào nhau với những cử chỉ thật tự nhiên. Và sự thoải mái dễ chịu đầy cám dỗ nữa chứ.
Hình như anh không muốn nói chuyện. Nàng cũng vậy. Nàng muốn tập trung vào cảm giác này, có lẽ đây là lần cuối họ một mình bên nhau. Nàng muốn ghi nhớ nó để có thể gọi nó ra bất cứ lúc nào nàng muốn sau này. Nàng cho rằng, đây sẽ là một kỷ niệm mà nàng sẽ cố gắng tránh nhớ đến trong một thời gian thật dài, chỉ vì nó quá đau đớn khi nhớ về mùa hè ngắn ngủi mà cuộc đời trở nên sống động rực rỡ và tình yêu nảy sinh từ một khởi đầu không ngờ đến. Nhưng gì thì nàng cũng sẽ nhớ cái nóng biếng nhác này, cái mạnh mẽ mát lạnh của cỏ này, hương hoa này, tiếng côn trùng vo ve này, và hơi ấm của bàn tay anh.
Nàng ngủ.
Nàng đập một con kiến hay bất cứ cái thứ gì đang trườn trườn trên mũi và cố làm nàng tỉnh giấc khi nàng không muốn dậy. Nhưng đó quả là một con côn trùng lì lợm nên lại cả gan bò qua mũi nàng lần nữa. Nàng cáu kỉnh hẩy mạnh và rồi ai đó bật cười khe khẽ và nồng nàn hôn lên môi nàng.
“Là anh à!” nàng ngái ngủ buộc tội, nhìn thấy chiếc lá cỏ bị lộ ra trong bàn tay đưa lên của anh. “Anh thật quá lắm.”
“Còn một buổi vũ hội phải tham dự đấy, người đẹp ngủ trong rừng,” anh nói.
“Đó là truyện cô bé lọ lem.” Mắt nàng lại díp lại. “Sai truyện rồi. Người đẹp ngủ trong rừng không tham dự buổi vũ hội nào cả. Cô ấy phải ngủ một trăm năm.”
“Anh thắc mắc,” anh nói, “có phải cô ấy đang ở đây với chàng hoàng tử hôn cô ấy không?”
Nàng mở mắt ra mỉm cười với anh. “Em đã ngủ thật à?”
“Ngáy như sấm ấy,” anh nói. “Anh không chợp mắt được chút nào.”
“Ngớ ngẩn thật.” nàng thở dài thỏa mãn. Trong thoáng chốc nàng đã quên mất hôm ấy là ngày cuối cùng.
“Lauren,” anh nói, “anh muốn thông báo ngày cưới của chúng ta tối nay.”
Cuối cùng, nàng tỉnh táo thực sự.
“Không, Kit.”
“Tại sao không?” anh hỏi. “Chúng ta đã đính hôn, và anh nghĩ có lẽ em cũng có phát sinh tình cảm với anh – và với gia đình anh. Em phải biết là anh đã thích em.”
“Phải.” Nàng đưa một bàn tay lên đẩy một lọn tóc rơi xuống trán anh sang bên. Nó rớt trở lại ngay khi nàng dời tay ra. “Nhưng nó không nằm trong thỏa thuận của chúng ta, Kit.”
“Chết tiệt cái thỏa thuận của chúng ta đi.”
“Đừng nói như thế,” nàng nói. “Đấy không phải là ngôn từ lịch sự.”
“Tôi vô cùng xin lỗi, thưa cô,” anh cười toét. “Chuyện chúng ta thỏa mãn khi quan hệ xác thịt cũng không có trong thỏa thuận. Chúng ta phải làm đám cưới, em hiểu không. Em rất có khả năng có em bé đấy.”
“Em hy vọng là không,” nàng nói. “Nó sẽ phá hủy mọi thứ. Em nghĩ điều tuyệt diệu nhất đã xảy ra ở đây, Kit, hơn nhiều so với mức chúng ta dự tính. Em tin là chúng ta đã hết lòng giúp đỡ lẫn nhau. Thật sự hết lòng, không chỉ để vượt qua các hạn chế xã hội, mà vì tất cả những gì mang hạnh phúc về lại cho chúng ta – đối với anh là trong nhiều năm qua, và đối với em là cả cuộc đời. Giờ chúng ta không phải gài bẫy nhau nữa trước khi chúng ta thực sự có một cơ hội để kiểm tra lại những hướng đi của mình.”
Anh nhìn xuống nàng, mắt anh hốt nhiên trống rỗng và không thể dò được.
“Đó thực sự là điều em nghĩ à?” anh hỏi. “Là chúng ta đã tìm thấy những sự tự do riêng của mình? Và hôn nhân là cái bẫy không ai trong chúng ta mong muốn?”
Phải, đó là điều nàng tin – với tầm hiểu biết của mình. Trái tim nàng lại hoàn toàn là một vấn đề khác. Nhưng trái tim nàng không có phần trong thỏa thuận của họ. Và sẽ là hết sức bất công nếu giải thích rằng sự yêu thích không phải là nền tảng của hôn nhân. Một lần với nàng là quá đủ rồi. Nhưng Kit không phải là Neville. Anh không phải là người mà nàng lớn lên cùng như một cô em gái và người anh trai. Kit khác. Thích nhau không đủ với anh, không khi có điều gì đó khác biệt hơn là thích nhiều được xuất phát từ một phía.
“Đó là điều em thực sự nghĩ,” nàng nói, buộc mình cứng rắn nhìn thẳng vào mắt anh. “Đó là thỏa thuận của chúng ta, anh nhớ chứ? Là hứa hôn phải là thật đối với anh, và anh rất hào hiệp khi cố thuyết phục em không hủy nó. Nhưng với em nó là dối trá. Nên em sẽ hủy hôn khi đến đúng lúc.”
“Chưa đến đâu,” anh vội nói.
Nàng hít vào định nói cho anh biết là nàng sẽ đi vào ngày mai, nhưng không nói được lời nào.
“Chưa tới,” nàng nhẹ nhàng đồng ý, và anh lại nằm ngửa lên cỏ.
Nàng không quay đầu, nhưng nàng biết anh đang nhìn lên bầu trời như nàng, ngủ và quên đi để thư thái, cho dù đó là một khoảng thời gian dài trước khi anh lặng lẽ đứng lên và chìa một tay ra giúp nàng đứng dậy.