6 Kiếp Nghiệt Duyên (Bẻ Cong Thành Thẳng)

Chương 44: Tiểu Bạch


Đọc truyện 6 Kiếp Nghiệt Duyên (Bẻ Cong Thành Thẳng) – Chương 44: Tiểu Bạch

Hoa Môn không nguy hiểm như Địa Ngục trấn, nó yên bình êm ả hơn nhiều. Nhưng ai cũng không dám coi thường, bình sinh dao động khủng bố luôn được ngụy trang.

Từ sau khi nhập xác, Ngạn Cơ cũng không tùy tiện như xưa, lấy tiểu Triệu làm thí nghiệm. Vì chính nàng lúc này cũng là một sinh mệnh nằm trong khắc chế, nếu tiểu Triệu có mệnh hệ gì, nàng không chắc nàng có thể an toàn. Trước đây, lấy tiểu Triệu làm thí nghiệm, nàng nắm chắc mười phần nàng an ổn, còn tên kia không ảnh hưởng mạng sống mới tiến hành.

Vốn dĩ Triệu quốc hàng ngàn vạn sinh linh, nàng bắt một người làm thí nghiệm cũng không phải khó. Nhưng lý do nàng chọn tiểu Triệu vì hồn phách y cường đại hơn so với người bình thường, một năm trước Hoa Môn mở cửa, trăm năm một lần, mỗi lần mở cửa kéo dài mười năm, nàng hiện giờ nửa bước đã vào Nhị Trọng Thiên, lĩnh vực nàng tạm coi vĩ đại, cảm giác đối với thiên địa có phần nghịch thiên hơn tiên nhân bình thường.

Một năm trước, trong một khoảnh khắc ở thiên địa, lúc Hoa Môn mở cửa, nàng liến phát giác linh hồn tiểu Triệu cộng hưởng với Hoa Môn, làm nàng không khỏi bất ngờ, từ đó không ngừng thí nghiệm trên người y tìm bí mật.

– Nếu như ta đoán không nhầm, hẳn là do linh hồn tiểu Triệu là kiếp sau của Mạc Pháp.

Nhưng cũng thật vô lý, làm sao tồn tại câu chuyện một xác hai linh hồn được cơ chứ. Nhưng lý do gì sinh ra cộng hưởng? Huống hồ ta còn bị hút trở thành mái tóc của y mỗi lúc giao giờ.

Tinh cầu Thanh Ngọc là một hành tinh coi là nhỏ so với với vạn hành tinh trong Nhân giới. Nơi đây phàm nhân truy cầu trở thành tiên nhân, có thọ mệnh ngang bằng trời đất. Nhân sinh trăm năm quá ngắn ngủi, tu nhân giả cũng không khá khẩm gì hơn, chỉ có khi thành tiên nhân mới có thể đi hết toàn bộ tinh cầu, nhân giới du ngoạn. Tại Thanh Ngọc tinh cầu có rất nhiều trường phái tu tiên, họ truy đuổi siêu thoát trở thành tiên nhân, không kể Bội La tiền bối, người đứng đầu Thanh Ngọc tinh cầu – đạt tới cảnh giới Nhị Trọng Thiên, thì phải kể đến thập đại tiên tôn:

Vu Kỳ đại tôn

Địa Trọng quận chủ

Quân Nhất đại đế

Ba Kiều nương nương

Quỷ tổ

Tín đại tôn

Hải Lạc phủ chủ

Nhị Hợp nương nương

Vạn Vạn chủ nhân

Phi Hoàng nương nương

Mỗi người đều là tồn tại đỉnh phong Nhất Trọng Thiên, có người thành lập hẳn cả một đế chế, có vị ưa nhàn nhã quanh năm không màng thiên hạ, chỉ truy cầu lực lượng. Những quân chủ của một quốc gia, cho dù là Triệu vương, cũng phải nửa cúi đầu trước mặt mười vị tiên tôn. Luận căn cơ sâu, tám đại quốc gia bên ngoài ai cũng hơn Triêu quốc, nhưng phía sau Triệu quốc, lại có công đức do Triệu Thiên Mạc thu thập phân phát toàn bộ Triệu quốc, cải cách căn cơ quốc gia, không những thế, còn được Bội La sư phụ phía sau chống lưng. Y uy danh hiển hách, vốn được cho là tồn tại bậc nhất Thanh Ngọc tinh cầu. Lý do đằng sau mối quan hệ của Bội La sư phụ và Triệu quốc cũng không phải bí mật, chính do vị nhị hoàng tử Triệu Thiên Mạc.

Dựa theo tình báo của một linh hồn trước nàng cắn nuốt, trong Hoa Môn, y là vì lạc đồng bọn kiêm bị đánh lén, nên rớt xuống trùng trùng thác nước. May mắn không chết còn phát hiện một bí mật, đó là dưới đáy thác nước, có một vách tường phi thường thần bí. Nơi ấy chất chứa nhiều điển tịch quý giá cùng bí bảo do một vị cao thủ để lại. Trách là tên đó tu vi quá thấp, không thể qua ải để vào được bên trong nhận điển tịch. Sau y trở thành một đại ma đầu tàn ác vô pháp vô thiên, bị một vị Nhất Trọng Thiên chém chết, linh hồn theo đó xuống Minh giới trở thành thức ăn cho nàng.

Nơi Hoa Môn ngoài cỏ Nhất Mông còn có vài điển tịch quý giá về phong đạo. Nàng không mặt dày đi hỏi Diêm Vương, ngài ấy chưa bao giờ cho nàng học điển tịch, những thứ nàng biết chỉ là cắn nuốt linh hồn tà ác cùng hấp thụ kí ức chúng. Nếu may mắn hấp thụ được tên từng là tu nhân giả, nàng sẽ học được cách điều khiển pháp lực. Những gì nàng có hiện nay thật sự rất thô ráp, cho dù nàng là Nhất Trọng Thiên, lực lượng rất mạnh, nhưng trên quy tắc ảo diệu, cách vận dụng pháp lực còn rất tệ, có khi còn thua một tên tu nhân giả bình thường. Nên không màng đại giới, nàng quyết tâm phải đem bằng được vài điển tịch pháp môn về để nâng cao quy tắc ảo diệu của nàng. Thật may mắn, nơi cơ duyên ấy ở Hoa Môn.

Nàng có thể khẳng định tên đó chưa từng tiết lộ điều này cho ai khác, nếu may mắn, có khi chỉ mình y biết được bí mật này. Nàng muốn liều mình tới đó lấy điển tịch, nhưng lại không muốn để người ngoài biết. Hơn nữa, nàng chiêu số rất thô ráp, cần đồng bọn giúp đỡ. Phóng mắt toàn Triệu quốc, lại không ai phù hợp hơn nhị hoàng tử Triệu Thiên Mạc, y vừa có thể giúp nàng, vừa không dám phản bội nàng. Hiện giờ y chung thân xác với tiểu Triệu, nàng có thể một kích giết y, dĩ nhiên là lúc tiểu Triệu thức giấc.

Triệu Thiên Mạc ở chung thể xác với tiểu Triệu, chắc chắn sẽ không để y gặp nguy hiểm mất mạng, Ngạn Cơ có thể lợi dụng Triệu Thiên Mạc giúp tiểu Triệu mang cỏ Nhất Mộng về. Dù gì kiếp trước Triệu Thiên Mạc là cường giả của Triệu quốc, đồ đệ cưng của Bội La sư phụ, rất khó để thuyết phục y giúp nàng. Nhưng nay mọi thứ lại khác, y dùng chung thể xác với tiểu Triệu, nàng có thể lợi dụng tiểu Triệu để buộc Triệu Thiên Mạc giúp mình.

Nếu Triệu Thiên Mạc hỏi nàng lý do nàng đi cùng mình đến Hoa Môn, nàng có thể bắt lấy lý do là Triệu Thiên Mạc chỉ tỉnh lúc giờ đêm, nên giờ sáng nàng phải giúp đỡ tiểu Triệu, còn về Triệu vương hỏi, nàng chỉ cần đơn giản nói tiểu Triệu nhỏ bé cần tôi luyện để có thể mở đạo cường đại hơn. Có nàng làm hộ vệ cho y, hẳn Triệu vương cho dù lo lắng cũng không cùng nàng xé rách mặt. Nàng không lo lắng Triệu vương, y tu vi vốn không bằng nàng, người mà nàng lo lắng chính là vị đúng sau – Bội La sư phụ kia, người cường đại nhất Thanh Ngọc tinh cầu.

Không ngoài dự đoán của nàng, mọi thứ đều rất thuận lợi, không ai phản bác hay ngăn cản nàng cùng tiểu Triệu đi Hoa Môn. Nếu mà Ngạn Cơ biết Triệu Thiên Mạc muốn kiếp này bảo vệ nàng chu toàn, hẳn là nàng cũng không suy nghĩ tính toán nhiều như thế. Nhưng việc này vốn dĩ là bí mật.

Advertisement / Quảng cáo

Ngạn Cơ xem xét rất kỹ lưỡng, từ Triệu quốc đến Hoa Môn ròng rã ba tháng, băng qua ba ngọn núi, vượt hai đại dương, vài sa mạc, có hai nơi đặc biệt chú ý, vì nơi đó có ma đầu cướp bóc rất nhiều. Tính toán kỹ lưỡng, nàng chuẩn bị lương thực ném cho Triệu Thiên Mạc, để y tự đóng gói hành lý. Với nàng có nhiều cách để tăng tu vi, một là ăn nuốt linh hồn để nâng cao phương diện lực lượng, còn về quy tắc ảo diệu ở phương diện linh hồn, nàng buộc phải chờ tới lúc vào Hoa Môn đoạt điển tịch. Bằng không là vô vọng cho nàng, các đại tông phái ở Thanh Ngọc tinh cầu có rất nhiều điển tịch, nhưng nàng phải có cống hiến cao hoặc gia nhập môn phái, mới đạt cơ duyên mà học. Dĩ nhiên một người truy cầu tự do cho mình, sẽ không bằng lòng bái môn phái. Huống hồ nàng là Nhất Trọng Thiên, nàng kiêu ngạo như vậy sao chịu chỉ dẫn của đám Nhất Trọng Thiên chứ?

Ngạn Cơ điệu bộ lo lắng nhìn người đối diện nói:

– Triệu Thiên Mạc, kiếp sau của ngươi ngay cả tu nhân giả cũng không phải, hai ngươi đang dần dần kết hợp thần thức, ta thiết nghĩ ngươi nên giúp thân xác mới của ngươi mở đạo đi. Bằng không chưa tới Hoa Môn đã bị ma đầu diệt rồi.

Triệu Thiên Mạc gật đầu, y cũng chú ý điểm này, tiên nhân vô đó còn mất mạng, phàm nhân vô chắc chắn là tự sát. Tuy y có thể bảo toàn cho thân xác này lúc trời tối, trời sáng có Ngạn Cơ, nhưng lúc giao giờ, cả ba hợp thành một, thân xác này quá yếu không thể đối phó được với ma đầu. Tuy trường hợp này rất hiếm, nhưng không thể không xảy ra.

– Vậy sao nàng muốn y tới Hoa Môn lấy cỏ Nhất Mộng – Triệu Thiên Mạc nghi hoặc hỏi

– Vì tôi luyện. Ngạn Cơ thờ ơ trả lời

Nghe thế Triệu Thiên Mạc không hỏi nữa.

Lập tức thôi động năng lượng trong đan điền, vốn là bán thần kiếp trước, Triệu Thiên Mạc không gặp khó khăn khi mở đạo cho chính mình kiếp này. Rất nhanh chỉ sau hai canh giờ, đại thành.

– Ngươi mở đạo xong rồi?

Tuy đoán trước là sẽ rất nhanh, nhưng nhanh đến mức này làm Ngạn Cơ không khỏi thổn thức, đùa gì chứ, mở đạo đấy. Vốn mất một năm chuyện thường, nhưng đây chỉ hai canh giờ, cho dù có ký ức chăng nữa, nhưng hồn phách thể xác không tương hợp, sao có thể mở đạo nhanh như vậy chứ? Vốn nên ít nhất là một tháng chứ?

– Ta cùng y vốn là một.


Triệu Thiên Mạc tuy khó lý giải, nhưng quả thực y làm được. Thiết nghĩ có lẽ Bội La sư phụ biết.

– Ngươi đúng là yêu nghiệt. Ngạn Cơ thở dài, quả là yêu nghiệt, đùa à, khác hồn phách mà mở đạo nhanh như vậy

– Ngươi mở đạo gì?

Triệu Thiên Mạc khẳng khái nói: – Ta mở linh hồn đạo cùng kiếm đạo.

– Khá đấy, mở hai đạo thì khả năng cao ngươi bước vào Nhất Trọng Thiên không khó

Phóng mắt toàn Thanh Ngọc tinh cầu, đại đa số chỉ mở một đạo, y có thể mở hai đạo tuyệt đối không tầm thường. Tin tức của y kiếp trước ta không sưu tập được quá nhiều, nhưng linh hồn đạo là chắc chắn có. Ngạn Cơ âm thầm suy nghĩ. Nếu ta đoán không nhầm, hẳn là khả năng y là tạo ảo cảnh khiến người khác trầm luân, ta phương diện lực lượng mạnh, nhưng linh hồn lại không mạnh bằng y, chắc chắn trúng đòn phải trầm luân không nghi ngờ.

Tốt nhất nên cảnh giác một chút, đối với cường giả tuyệt không lơi lỏng.

Để đề phòng, ta nên để lại chút ấn ký trên người Triệu hoàng đế cùng hoàng hậu, kẻo lúc y muốn giết ta, ta còn có con tin kéo theo dòng dõi y chết cùng ta. Ngạn Cơ cẩn thận suy nghĩ. Theo tình báo, Triệu Thiên Mạc là người lương thiện, bảo vệ những con kiến nhỏ yếu. Sẵn sàng đứng lên vì chuyện bất bình, lại trọng tình trọng nghĩa, chắc chắn không muốn dòng tộc mình bị diệt sạch. Vậy thời khắc nguy hiểm, ta có thể đồng trao đổi mạng của gia tộc y lấy mạng ta.

Vừa nghĩ xong, Ngạn Cơ ngay sáng hôm hành trình, nhân lúc tiểu Triệu thức giấc, nàng buông một ấn ký nhỏ trên tay phụ mẫu y. Thật ra hai người kia đối xử với nàng rất tốt, không đến tình thế bắt buộc, nàng sẽ không kéo theo họ. Đây chỉ là đường lùi của nàng, nàng không hi vọng phải sử dụng sinh mạng họ để giao dịch.

….

Hai hôm sau

Triệu quốc

Ngạn Cơ thay một y phục màu đỏ, thêu chỉ vàng đơn giản, mái tóc nàng buộc lên cao nhìn vài phần cao ngạo, tay nàng cầm quạt Nhật Nguyệt phe phẩy, thập phần quyến rũ. Ngạn Cơ uống ngụm trà, tùy ý buông ra một câu:

– Ngươi chuẩn bị mọi thứ xong rồi có thể xuất phát

– Đệ đã chuẩn bị xong, liền có thể xuất phát

Tiểu Triệu Thiên Mạc dáng vẻ hài tử, mặt mũi mũm mĩm, da thịt căng tròn, đôi mắt sáng ngời phảng phất vài tư vị mong chờ, hẳn là muốn xuất phát lắm rồi.

Dù là kiếp sau hay kiếp trước, Triệu Thiên Mạc đều chung thủy với bào tím, thêu hoa văn xanh nhạt, mái tóc y màu trắng bạch kim, khuôn mặt mang vài phần non nớt.

– Ngạn Cơ tỷ, chúng ta đi thôi. Một giọng nói trong trẻo vang lên

– Được, ta liền đi.

Chuyến đi của Triệu Thiên Mạc cùng Ngạn Cơ đa phần thuận lợi, thoáng chốc một tháng trôi qua.

Trong một tửu lâu nọ.

– Ngon, ngon quá

Tiểu Triệu lấy đũa gắp đồ ăn liên tục, miệng dính mỡ liên tục khen ngợi.

Ngạn Cơ cùng tiểu Triệu hai tỷ muội ăn uống no say, đây là một tửu lâu có tiếng trong thành, tuy nói Ngạn Cơ vốn không cần ăn, nhưng nàng sao có thể từ chối đồ ăn ngon trước mặt. Không cần ăn nhưng nàng vẫn muốn thưởng thức.

– Rượu ngon

Ngạn Cơ buông ra vài chữ. Để được nàng khen rất khó, mỹ vị Triệu quốc Sở quốc nàng từng thử qua rất nhiều, nhưng rượu này quả thật rất ngon a.

– Khách quan, nếu ngài muốn thêm, ta sẽ lấy ngài rượu còn thượng hạng hơn

Tiểu nhị cười hớn hở nói

Khi đi ra ngoài, để tránh phiền phức phát sinh, nàng ngụy trang khí tức phàm nhân, đối với nàng nếu không gặp cường giả cùng đẳng cấp, chắc chắn sẽ không bị lộ. Còn tiểu Triệu cảnh giới còn yếu, không thể thu liễm khí tức, do đã mở đạo nên phát ra bên ngoài khí tức tu nhân giả, cũng không quá lo lắng, tu nhân giả những năm gần đây, đều lấy trăm vạn để tính. Đơn giản vì tửu lâu này nằm trên đường đi tới Hoa Môn, cường giả đều tranh lấy cơ duyên, dĩ nhiên tập hợp rất đông.

Nhờ tiểu Triệu, thỉnh thoảng còn khiến chuyến đi khá thuận lợi. Nhiều tên tu nhân giả khác, thấy trong nhóm nàng có tu nhân giả, cũng không chọc phá nhiều.

Choang, choang

Hai vò rượu từ đâu bay tới đập thẳng vào bàn ăn của nàng cùng tiệu Triệu.

Một dao từ phía đông bay ra ném thẳng vị tiểu nhị vừa rồi, khiến y né tránh lăn đùng ra đất.

Sau đó là tiếng bước chân ồ ạt kéo đến, dẫn đầu là một thiếu niên mặc bào vàng, thân hình mập mạp cầm hai trường đao lớn. Y liếc đôi mắt chim ưng quét xung quanh dừng lại trên người tên tiểu nhị nọ.

– Haha, tiểu Bạch à, ta tìm ngươi lâu lắm rồi, cuối cùng cũng tìm ra.

Nam hán cười to, nhìn thanh niên gầy gò ốm yếu ngồi dưới đất, chân y đạp lên người tiểu nhị nọ.

– Ngươi tưởng ngươi trốn được ta. Haha. Mau giao pháp môn cho ta


Ngạn Cơ cùng tiểu Triệu khó hiểu nhìn qua, dĩ nhiên là hóng chuyện. Ngạn Cơ không một ý định ra tay tương trợ.

– Hán Cư, ta có chết cũng không giao cho ngươi, người vì muốn pháp môn trấn tộc của ta mà hại chết cả dòng tộc ta, khiến ta cùng người nhà ta lưu lạc, giờ ngươi còn mong ta giao pháp môn cho ngươi, nực cười. Vị tiểu nhị kia chật vật nói, trong người y khẽ rung lên, tuy y nói không sợ nhưng rất dễ nhìn ra, y đang rất sợ.

Quán này tính ra là khá nổi tiếng, tiểu nhị cũng là tu nhân giả, còn tên Hán Cự bào vàng kia hẳn là bán thần, một bán thân đuổi giết một tu nhân giả, quả là hơi mất mặt. Vốn dĩ nơi Thanh Ngọc tinh cầu có một quy tắc ngầm, là đồng hạng đấu nhau, tu nhân giả truy sát tu nhân giả, bán thần truy sát bán thần, đằng này vì pháp môn, mặt mũi cũng không cần. Người khắp tửu quán đều đồng lòng truyền âm trao đổi:

– Vị Hán Cự này thật mất mặt

– Ngươi biết gì, khi đã thứ gì muốn thì mặt mũi cũng để trang trí thôi

– Ta thấy làm người như y tiếng xấu hẳn đồn xa

– Y là bán thần, phụ thân y là Hán Chiêu cùng là bán thần, gia tộc Hán thị tận hai bán thần, thì cần nể mặt ai, cũng không ai dám nói xấu

– Thật đáng thương cho tên tiểu nhị kia, bị nhìn trúng

Tu nhân giả quanh đây âm thầm nghị luận, không khỏi tội nghiệp cho tên tiểu nhị kia

Chủ quán tửu lâu này là một vị tu nhân giả có tiếng, vội vàng cung kính hành lễ với Hán Cự

– Ngài cần gì phải đổi cùng giết tận một tên tu nhân giả, cứ để ta giúp ngài đỡ bẩn tay.

Hán Cự cười lớn, đúng là với danh tiếng y bây giờ, há ai dám bất kính

– Ngươi mau giao pháp môn ra, bằng không ta truy sát hết cả dòng tộc ngươi, cùng đem hai tên ngươi đang phục vụ bồi táng theo ngươi. Dứt lời liền nhìn về phía Ngạn Cơ cùng tiểu Triệu.

Tiểu Triệu đang ngồi nháy mắt mặt đen, y tức giận nhìn người đối diện

– Ân oán hai ngươi lý do gì đem ta cùng tỷ tỷ bồi táng?

– Vì ta thích, haha. Hán Cự cười lớn mặt khinh thường nhìn hai tỷ muội. – Ai bảo ta thấy hai ngươi được tên tiểu nhị này phục vụ, thì ta muốn giết.

Vị tiểu nhị kia tức giận kèm theo bất đắc dĩ, phun nước bọt vào tên đứng đối diện:

– Ngươi giết ta thì được gì, hai người họ được gì, cho dù kéo theo người vô tội cũng không kiến ta đưa ngươi pháp môn đâu. Ta khinh.

Toàn bộ tửu lâu rơi vào yên tĩnh…

Mọi người biết bàng hoàng, ngao ngáo nhìn tiểu nhỉ đối diện không khỏi suy nghĩ “tên này xong thật rồi”

– Haha, thú vị.

Âm thanh thánh thót vang lên, tiểu Mạc thời khắc này không khỏi cảm thấy thú vị, bị nhổ nước bọt vô mặt, tên bán thần này thật nhục nhã mà, haha.

– Ngươi… ngươi

Advertisement / Quảng cáo

Hán Cự tức giận, mặt y đen một mảng lớn, mặc kệ pháp môn gì đó vung hai đao:

– Ta giết hai người này trước rồi sẽ giết ngươi, ngươi mở mắt to mà coi, chống ta người kết quả là gì. Người quanh ngươi tất cả đều chết dưới tay ta.

Dứt lời y thôi động năng lượng cánh tay, hai tay như hai trái núi cầm trường đao toan chém xuống Ngạn Cơ cùng tiểu Mạc.

– Hừ

Ngạn Cơ nhàn nhã buông một tiếng.

Không gian giao động trở nên yên tĩnh, hai thanh đao vung lên cao cũng dừng lại, thời khắc này, mọi thứ đều đứng yên. Năm giác quan cùng tâm trí mọi người nơi đây còn hoạt động tốt, nhưng thân thể liền ngừng lại. Một làn gió lạnh lẽo lướt qua khiến tửu lâu này không khỏi rét run.

Tên Hán Cự sợ hãi nhìn cô nương trước mặt, y biết y gặp họa rồi. Lập tức đưa tin cho phụ thân y

– Khá khen cho ngươi, đòi giết ta cùng đệ đệ ta?

Ngạn Cơ cười như không cười, nàng rất đẹp, nhưng không hiểu sao mang đến người ta khí tức tử vong.

– Ngươi ngoan ngoãn thả ta ra, ta sẽ nói phụ thân tha cho ngươi một mạng, phụ thân ta sắp đến đây rồi. Hán Cự tuy bị trúng chiêu cảm thấy khó chịu, nhưng bản tính ngông nghênh không sợ khiến y làm tới, đe dọa Ngạn Cơ. Y tin chắc nàng không dám giết y.

– Ngông cuồng, còn không rõ tình huống mình

Ngạn Cơ thi triển phong đạo, nháy mắt cắt hai tay tên Hán Cự hóa thành hư vô.


Hán Cự lần này sợ hãi thật rồi, y tin nàng dám giết y.

Một làn gió bao bọc đám thân vệ của Hán Cự, nàng trong một thời khắc tính đem toàn bộ diệt sạch.

– Tỷ tỷ, tha cho người xung quanh đi. Bọn họ vô tội.

Tiểu Triệu rất rõ tính cách Ngạn Cơ, đi cùng nàng một tháng nay, y hiểu, nàng rất vô tình, một người làm nàng mất hứng, nàng sẽ đem toàn bộ diệt sạch. Tuy tên Hán Cự đáng chết, nhưng thân vệ của y không đáng chết.

Ngạn Cơ lạnh lùng nhìn tiểu Triệu, lại nhìn xung quanh đám thân vệ của Hạn Cự, khiến họ không khỏi run sợ, toát mồ hôi.

Làn gió lạnh lẽo vừa rồi hội tụ lại duy nhất tên Hán Cự.

Phù

Hán Cự vô vọng gào thét, nháy mắt theo gió hóa thành tro bụi

– Kiếp sau, đừng bao giờ khích ta.

Vừa giết Hán Cự xong, nàng lập tức giải phong ấn cho toàn bộ tửu lâu, khiến khắp nơi trở nên bình thường, nhàn nhạt nói:

– Tiểu nhị, rót rượu

Uỳnh

Tiểu Bạch đang thất thần, lập tức lấy lại bình tĩnh, trên mặt đầy xúc động, đôi chân quỳ sập xuống, dập đầu

– Đa tạ cô nương cứu mạng. Đa tạ cô nương tiểu công tử cứu mạng.

Y rất rõ, cô nương này chắc chắn không phải phàm nhân, hẳn là cường giả che dấu khí tức, y sống được mạng này đều nhờ cô nương trước mặt.

– Ta chỉ thuận tay. Ngạn Cơ bình tĩnh uống rượu trái cây trước mặt.

Tiểu nhị vô cùng cảm kích cô nương đối diện, tầm mấy hơi thở, lập tức ra quyết định:

– Không biết làm gì để hậu tạ, xin cô nương mở tay ra.

– Chỉ thuận tay mà thôi. Ngạn Cơ lạnh lùng nói

– Xin cô nương nhận lễ của tại hạ.

Ngạn Cơ cười trong lòng, đến lúc rồi sao, haha, thật là biết điều. Nhưng ngoài mặt nàng giả vờ nghi hoặc, cảnh giác đưa bàn tay ra. Nháy mắt trong não truyền tín hiệu.

Pháp môn thượng cấp độn hành thuật.

Haha, quả nhiên là nó, đây là những gì nàng đang trông chờ.

Không sai, khi vừa nghe tên tiểu Bạch, nàng lập tức lục lọi tin tức của toàn bộ ma đầu trong kí ức, còn nghe ngóng thêm vì pháp môn truy sát toàn bộ gia tộc.Chắc chắn pháp môn sẽ rất đáng giá. Nàng cũng nhân cơ hội lúc đó dùng thần thức quét qua người tên tiểu nhị, chắc chắn y không có thứ gì giá trị. Nên nàng im lặng để tên Hán Cự kia hành hạ tên tiểu nhị nọ, nàng giả vờ như tốt bụng tương trợ cứu y một mạng. Y thấy nợ mình một nhân tình, liền sẽ đem gì đó cống nạp nàng, người y không có gì giá trị, liền sẽ truyền thừa cho mình một lần học pháp môn độn hành thuật.

Độn hành thuật yêu cầu cảnh giới khá cao, nàng luận cảnh giới là Nhất Trọng Thiên, nhưng quy tắc ảo diệu thì rất kém, không thể thấu hiểu hay luyện hóa pháp môn. Vẫn là nên sau khi vô Hoa Môn, tăng cường cảnh giới, sau đó sẽ học pháp môn. Haha.

Nàng rất kích động, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì biểu cảm lạnh lùng, liếc nhìn tên tiểu nhị đối diện, buông ra hai từ tùy ý:

– Đa tạ.

Tiểu nhị liền cười tươi, vô cùng nhiệt tình:

– Là ta nên đa tạ

– Cô nương cùng công tử hẳn là đến Hoa Môn, nếu không ngại ta sẽ thể làm bạn đồng hành. Thật ra ta rất thạo đường đến đó, trên đường hẳn hữu ích với nhị vị. Ta thật lòng muốn báo đáp nhị vị đừng từ chối.

– Được a.

Tiểu Triệu mặt mũi tươi cười vui vẻ đồng ý cho tiểu nhị gia nhập nhóm họ, đi cùng thêm một người y thấy rất vui.

Ngạn Cơ lại khác, nàng lạnh lùng lắc đầu:

– Không được.

Tiểu nhị thấy không ổn lập tức truyền âm cho nàng:

– Tiền bối, ta biết hai cứ địa quan trọng trong Hoa Môn, gia tộc ta từng nhiều lần tới đó thám thính, chỉ cần ngài cho ta đi cùng, ta sẵn sàng chia một nửa bảo vật nơi đấy.

Ngạn Cơ nghi hoặc:

– Công sức ngàn năm gia tộc ngươi ban cho ngươi, ngươi lại chia một nửa cho ta?

Tiểu nhị cười cười đáp:

– Vì ta cần một bảo vật đặc thù hữu ích cho huyết mạch ta. Ta thấy tiền bối nghĩa hiệp lại cứu ta một mạng ta sẵn sàng chia bảo vật cho ngài.

Ngạn Cơ không khỏi suy nghĩ, nghe có lý, nhưng đơn giản vậy nàng không tin. Nhưng hai cứ địa quan trọng, không khỏi khiến nàng rung động, hắn thẳng thừng nói vậy, chắc chắn là đủ tự tin, nàng không sợ bị hắn lừa, nhưng vẫn phải đề phòng.

Suy nghĩ nửa ngày nàng quyết định

– Được, cho ngươi đi cùng. Lập thệ ước đi.


– Được.

Thệ ước xong, tiểu nhị vô cùng vui vẻ, nhìn tiểu Mạc phúng phính đang ăn mỹ vị trên bàn, liền hỏi:

– Tiểu công tử là đệ đệ của tiền bối kia?

Tiểu Mạc vui vẻ trả lời:

– Đúng rồi là tỷ tỷ ta.

Đêm xuống

Hành trình hai người giờ có thêm tiểu Bạch, ba người di chuyển không ngừng nghỉ, hiện giờ nơi ba người là ở sa mạc chết chóc. Giờ dậu gần đến, nàng lập tức hạ trại, đòi nghỉ ngơi.

Bình thường nàng mang theo hai túi ngủ, nàng một chỗ, tiểu Triệu một chỗ. Nhưng giao giờ nàng sẽ mất tích, để tên đi cùng không nghi ngờ, nàng ném túi ngủ của tiểu Triệu cho tiểu Bạch, còn túi ngủ của nàng thì để nàng cùng tiểu Triệu dùng chung.

Nói là túi ngủ, nhưng nó giống như một gian phòng thu nhỏ, đầy đủ tiện nghi.

– Tỷ tỷ, bình thường tỷ với đệ nằm riêng mà

Cục bột Triệu Thiên Mạc nằm lăn lóc ăn bánh thắc mắc hỏi.

– Để tránh bị nghi ngờ, ta với ngươi nằm một túi ngủ là được rồi. Ban đêm ta bị ngoại lực hút vào thành tóc ngươi, động tĩnh lớn, y vô tình thấy linh hồn ta bay nhảy sang người ngươi thì lộ tẩy hết.

– Đệ minh bạch

Tiểu Triệu gật gù nói.

Vù vù vù

Một uy áp lớn hình lốc xoáy đem linh hồn cùng thân xác nàng kết hợp với mái tóc Triệu Thiên Mạc, cho dù nàng cố gắng nhiều lần dùng lực lượng cơ thể chống lại, nhưng chưa bao giờ thành công.

– Ca ca, chúng ta lại gặp nhau. Tiểu Triệu Thiên Mạc lòng vui vẻ nhìn Triệu Thiên Mạc

Advertisement / Quảng cáo

– Ta với ngươi hôm nào mà không gặp. Triệu Thiên Mạc cười cười đáp trả.

– Hôm nay Ngạn Cơ tỷ tỷ sẽ ngủ cùng chúng ta đấy – Tiểu Triệu miệng ngây ngô tươi rói nói. Tiểu Triệu rất thích thú, y hay thấy phụ mẫu mình nằm ngủ cạnh nhau, nhiều lần đề nghị Ngạn Cơ tỷ tỷ bắt chước giống mẫu hậu phụ hoàng, nhưng nàng đều nhất quyết từ chối.

Cái gì? Triệu Thiên Mạc hốt hoảng nhận được thông tin, không khỏi trong lòng hoảng loạn, hai tay bắt lấy mái tóc, lay lay hỏi Ngạn Cơ.

– Nàng muốn ngủ với ta?

…..

– Nhìn kìa, tên ấy cõng trên lưng cái gì vậy? Đám đông giật mình nhìn vị công tử đi trên đường.

– Chắc là một trường phái tu hành nào kì lạ

– Mặt thiếu niên đấy cũng tuấn tú quá. Một thiếu nữ bên đường nhìn không khỏi trầm trồ

Thiếu niên ánh mắt lạnh lùng quét tứ phía, đám đông lập tức liền trở nên yên tĩnh.

– Ta đã hoàn thành lời hứa, mang nàng đi du ngoạn một kiếp.

Dứt lời liền đem vật trên lưng đặt xuống.

Đây là nơi ta và nàng ước hẹn.

Vù vù vù

Quan tài trên lưng thiếu niên bật nắp.

Kéo theo dị tượng khiến trời màu đỏ máu, sấm sét vang vọng toàn bộ Nhân giới, thậm chí Minh giới, Tiên giới hay Hắc Ám Thâm Uyên đều bị ảnh hưởng, tất cả đánh vào một điểm trên quan tài, cư nhiên không làm nó tổn thương. Cuồng phong cuốn quanh cũng thay nhau bao phủ xung quanh chiếc quan tài hoa văn màu vàng, nâng chiếc quan tài bay thẳng xuyên hư không lên trời cao, tỏa ra một khí tức khủng bố. Khắp nơi tu nhân giả nhìn lên không khỏi run sợ, ngay cả Thiên Đế Thiên Hậu, Phật Tổ Đạo Tổ, Ma Tổ Yêu Tổ cũng cảm nhận được sự kinh khủng này. Đồng loạt nhìn về một hướng.

– Tai kiếp sắp tới rồi sao?

Thiên Đế lập tức triệu tập các vị tối cao khắp nơi về bàn luận về dị tượng này.

Linh hồn thiếu nữ cùng quan tài bay thẳng lên trời, mất dạng trong trung tâm nơi lốc xoáy.

– Nàng hận ta không? Thiếu niên lòng mất mát hét lớn

Phảng phất trong gió, không hiểu do y mộng hay tỉnh, thiếu niên nghe thấy:

– Là ta sai. Trọn tình kiếp

6 kiếp nghiệt duyên

P/s: Hồi trước chương bình thường khoàng 1k5 từ, gần đây mình thấy 1k5 từ hơi ít, nên gộp lại để 4k hoặc 5k từ mới đăng, nên nhìn mình đăng ít nhưng thật ra 1 chương đấy là cả 3 gần 4 chương bình thường á


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.