35 Milimet Yêu

Chương 9: Về nhà (thượng)


Đọc truyện 35 Milimet Yêu – Chương 9: Về nhà (thượng)

Sau khi Đường Mật chia tay với Lý Kỳ ở sân bay, liền đón taxi về nhà mình nằm ở một vùng nông thôn, còn Lý Kỳ thì cần chuyển cơ để bay đi Hawaii, thực hiện “Hành trình đi săn tươi đẹp” của anh ta trong hai tháng.

Sau khi trải qua hơn ba giờ đi xe xóc nảy, nghe tài xế taxi nói đủ loại thời tiết, giao thông, thơ ca, thời sự chính trị, cây nho biến đổi gen cùng với “bình luận đặc biệt” về số đo ba vòng của tổng thống phu nhân, cuối cùng vào lúc hoàng hôn Đường Mật đã về đến nơi.

Xe dừng trước cánh cổng sắt cổ xưa mà to lớn của “Biệt thự Black Truffle”, cô đổ mồ hôi thanh toán tiền xe và tiền boa trong tiếng ba hoa của tài xế, dỡ hành lý xuống, sau đó đứng giữa một đống vali nhấn chuông cửa. Chuông cửa có hình một chùm nho rất độc đáo, đồng thau tươi sáng trải qua sự ăn mòn của năm tháng đã kết tủa thành màu sắc mờ tối, vào thời khắc ngón tay nhấn xuống, gió rừng uốn quanh hoàng hôn thổi tới, luồn qua tóc cô tựa như đảo ngược thời gian.

Đường Mật cảm thấy thân thể dường như đang dần dần thu nhỏ, mọi thứ xung quanh cũng trở thành màu vàng ấm áp của ký ức, cô kìm lòng không đặng mà áp mặt sát vào song cửa, hai tay cũng đồng thời đặt lên trên, tạo thành cửa sổ lấy cảnh đơn giản nhất. Xuyên qua khung vuông không lớn, có thể nhìn thấy đường xe chạy làm bằng cát trắng, hai bên đường là những gốc sồi không ngừng nhỏ dần, kéo dài, cuối cùng lẩn vào rừng cây đắm chìm trong ánh hoàng hôn đầu mùa hạ, nơi tận cùng có một đỉnh chóp làm bằng gạch đỏ nhô lên từ giữa bóng râm của cây xanh, hình tam giác nho nhỏ ánh lên khói tím của bầu trời giống như là tọa độ cuối cùng của đường đi vậy.

Đó là hành động Đường Mật đã làm khi nhìn thấy biệt thự Black Truffle lần đầu tiên, năm ấy cô mới bảy tuổi, vừa được ba nuôi Makin nhận từ cô nhi viện về, mắc chứng tự kỷ độ trung, ngoại trừ động vật ra thì từ chối nói chuyện với tất cả mọi người, nếu thực sự cần phải trao đổi sẽ thông qua hình vẽ hoặc chữ viết để diễn đạt. Makin dắt tay cô đứng ở ngoài cổng sắt hỏi: “Con có thích nơi này không?”, cô cúi đầu không trả lời, sau bữa tối liền mang một bức tranh tới trước mặt ông. Trên bức tranh chính là con đường xe chạy, rừng cây và nóc nhà đã nhìn thấy qua cánh cửa sắt vào ban ngày, nhưng có điểm đặc biệt là, cô không vẽ hết cả trang giấy, mà rút tất cả cảnh vật lại trong một cái khung vuông, toàn bộ bên ngoài khung vuông đều tô thành màu đen.

“Con đã từng học vẽ sao?” Makin có chút bất ngờ, mặc dù nét vẽ còn rất non nớt, nhưng mang theo hiệu quả nhìn xuyên thấu vô cùng rõ ràng.


Đường Mật lắc đầu.

“Con thích vẽ tranh không?” Makin lại hỏi.

Cô gật gật đầu, ánh mắt thật bình tĩnh.

“Vậy con thích chụp ảnh không?”

Đường Mật ngẩng mặt lên, trong ánh mắt tối mịt lộ ra tia sáng, như là thấy pháo hoa của lễ Giáng Sinh bắn lên trong nháy mắt, mang theo tươi đẹp cùng vui sướng không gì sánh bằng. Đêm đó, cô nở ra nụ cười đầu tiên trong vòng hai năm qua.


Vài ngày sau đó, Đường Mật nhận được máy chụp hình thuộc về mình đầu tiên trong đời, Vintage Leica M Series, còn có chừng mười cuộn phim sắp quá hạn. Makin dẫn theo cô dạo chơi khắp các thung lũng và vườn nho ở gần đó, cũng hướng dẫn cô làm thế nào để dùng máy chụp hình chụp lại từng dòng suối nhỏ vào buổi sáng, dây nho dưới ánh chiều tà cùng huân y thảo trong gió nhẹ, thêm cả những động vật năng động mà hơi ngượng ngùng trong rừng nữa. Những buổi không đến trường, cả ngày cô đều dạo chơi cùng chụp ảnh trong rừng và trên bờ ruộng, tính tình trầm tĩnh lại không thích nói chuyện làm cho cô gần như không có đến một người bạn cùng trang lứa, có điều cũng chẳng cảm thấy cô đơn chút nào, bởi vì heo rừng, thỏ hoang, cáo cùng một đàn chim cu gáy đều là bạn thân của cô, cô có thể không lo lắng gì mà lăn lộn chơi đùa cùng bọn chúng trong bụi cỏ, hoặc là dựa vào thân cây lẳng lặng thổ lộ tâm sự với ánh trăng.

Mỗi lúc như vậy, Makin đều đứng ở cách đó không xa nhìn cô, đôi mắt màu xám nhạt lộ ra nụ cười ấm áp mà yêu thương, ánh sáng xuyên qua bóng cây rơi lên bờ vai dày rộng của ông, trên mặt đất xuất hiện một thân hình cao lớn, tựa như những cây sồi trong rừng khiến người ta có cảm giác an toàn giản dị.

“Makin” Đường Mật ngẩng đầu lên, bóng dáng ba nuôi trong trí nhớ và hiện thực chồng lên nhau. Cô cười đẩy cửa sắt ra, ôm cổ người ba nuôi dù lưng có hơi còng xuống nhưng vai vẫn dày rộng như trước.

“Đường, cuối cùng con đã trở về. Lần này con đã đi bao lâu rồi? Một thế kỷ hay là hai thế kỷ? Ba còn nhớ lần trước lúc con đi con trai bà Melissa vừa mới kết hôn, bây giờ cháu gái bà ấy đã có thể hẹn hò với bạn trai rồi đấy.” Makin ôm bả vai cô, lông mày màu xám nhíu chặt giống như có chút ai oán, nhưng khóe miệng nhếch cao lại mang theo nỗi vui mừng không chút nào che giấu.

“Làm gì tới, Makin, trên thực tế con chỉ mới đi có nửa năm, chẳng lẽ cháu gái bà Melissa ngậm núm vú cao su hẹn hò với bé trai sao?” Đường Mật cười châm biếm phản bác, tính tình hồn nhiên của ba nuôi này thật sự vẫn chưa bao giờ thay đổi, thân thể cũng vẫn khỏe mạnh như xưa, chỉ là nơi khóe mắt có thêm một nếp nhăn không dễ phát hiện.


“Con thật đúng là thiếu tính hài hước, đàn ông không thích phụ nữ quá nghiêm túc đâu. Còn tiếp tục như vậy nữa, vài chục năm sau con gái của ba sẽ biến thành một bà cô già khó tính, giống như nữ tu Amanda cho mà xem. Con phải học thêm cách nói chuyện cười…” Makin vừa đi vừa càm ràm, giống như thật sự rất lo lắng Đường Mật sẽ không ai thèm lấy vậy.

“Làm bà cô già cũng rất tốt, như vậy con có thể mãi mãi ở bên ba.” Đường Mật tựa vào cánh tay ông, giọng nói mềm mại, kéo dài âm cuối, giống như khi còn bé tựa vào cây sồi làm nũng vậy.

Ánh trời chiều nghiêng nghiêng chiếu xuống đường xe chạy, vì bóng lưng một cao một thấp kia mà rọi xuống ánh sáng êm dịu nhất, nóc nhà gạch đỏ vẫn đứng ngạo nghễ ở nơi tận cùng, đàn cò đêm vút qua bầu trời, phát ra tiếng kêu “ác, ác”, cất lên tín hiệu trở về nhà.

Sau khi đút một miếng nấm cục đen cuối cùng vào miệng, Đường Mật thỏa mãn buông cái nĩa xuống, lại bưng ly rượu lên uống một ngụm, phát ra tiếng thở dài mãn nguyện: “Tay nghề của bà Ronado vẫn luôn cừ như vậy, chỉ có ở đây mới ăn được những món ăn ngon nhất thế giới thôi!”

“Bà ấy làm đầu bếp ở biệt thự Black Truffle đã gần hai mươi năm rồi, chưa từng mất tiêu chuẩn lần nào, cho dù vào ngày ông Ronado qua đời cũng vậy. Con trở về rất đúng lúc, có thể nếm được nấm cục đen mới hái xuống đợt đầu tiên của biệt thự.” Nhìn dáng vẻ hạnh phúc kia của Đường Mật, Makin nở ra nụ cười thỏa mãn, sau đó châm điếu xì gà đầu tiên trước khi uống cà phê.

Đường Mật vội vàng gật đầu tỏ ý tán thành, biệt thự này sở dĩ có tên Black Truffle, đầu tiên đương nhiên là vì phía sau biệt thự có một rừng cây nấm cục đen rộng lớn, tiếp theo là vì nơi này có bậc thầy nấu nấm cục đen ngon nhất cả nước C – bà Ronado, ít nhất là cô cho rằng như vậy.


*black truffle: nghĩa là nấm cục đen (một loại nấm cục màu đen).

http://1.bp.blogspot.com/-9nOIyc30K8k/TgJczSwsWNI/AAAAAAAAAzs/MqLOqzqf-QQ/s1600/Truffles+%25281+of+1%2529.jpg

Tổ tiên các đời nhà Makin đều sống bằng nghề hái nấm cục đen, nhưng đến đời ông thì đã cho một công ty chuyên về nấm cục đen thuê để kinh doanh, ông chỉ lấy số phần trăm nhất định, như vậy có thể để ông toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc nghiên cứu năng lượng mà mình yêu thích. Makin là một học giả năng lượng xuất sắc, luôn dốc sức vào việc khảo sát đá ở nhiệt độ cao để tìm kiếm nghiên cứu khai thác nguồn năng lượng sạch, tuy nhiên vào mười năm trước đã xảy ra một sự cố lớn, ông chịu đả kích nên ngừng việc nghiên cứu lại, trở về vùng nông thôn tổ tiên bắt đầu sống cuộc sống nửa về hưu.

“Gần đây công việc bên tổ chức bảo vệ môi trường của ba có tốt không?” Đường Mật lau khóe miệng, mấy năm nay Makin đã được Tổ chức Hòa bình xanh mời giữ chức cố vấn vinh dự, tuy không cần phải thường xuyên về chi nhánh trong thành phố làm việc, nhưng nếu như có vấn đề về nguồn năng lượng địa chất cũng vẫn cần ông tham gia và đề xuất ý kiến.

“Cũng bình thường, chỉ có điều về hạng mục khai thác nguồn năng lượng địa nhiệt kia của nước Z thật làm người ta đau đầu.” Makin cau mày, hút một hơi xì gà thật sâu, khuôn mặt sau làn khói mang theo vẻ mệt mỏi.

“Hạng mục kia sao thế ạ? Việc khai thác địa nhiệt không phải rất tốt sao? Vấn đề khan hiếm nguồn năng lượng của Châu Phi vẫn luôn là nguyên nhân chủ yếu dẫn tới ngành sản xuất lạc hậu, dân số bọn họ chiếm 15% của thế giới, nhưng dùng lượng điện chỉ chiếm 3%.” Đường Mật khó hiểu nhìn ông.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.