Đọc truyện 120 Ngày Nhìn Trộm – Chương 2
Mặt A
Mặt trời lên cao rồi,
Bóng tối ở lại sau lưng,
Nhưng ánh nắng
Không phải là của chúng ta,
Chúng ta phải đi ngủ rồi.
“Nhật xuất” – Tào Ngu
Nếu như ngày tận thế giáng xuống đầu, chỉ có thể mang theo một con vật lên chiếc thuyền Noah[1] – ngựa, hổ, khổng tước, dê, bạn sẽ chọn loài nào?
[1] Noah là con thuyền được nhắc đến ở
Bầu trời quạnh vắng.
Nhũng chấm đen lớn như vẩy mực ở giữa tầng mây, có cái gì đó vụt qua, không biết là sóng âm hay một chiếc máy bay trống khách. Tiếng ma sát giữa động cơ với luồng khí trên cao, giống như tiếng sóng biển va vào vách núi, xuyên qua ngàn vạn thước để gọi cô ta tỉnh lại.
Thôi Thiện nằm sõng soài trên nền đất thô ráp, đối mặt với không gian khô cằn.
Giới hạn của bầu trời là một bức tường đen kịt, bao phú lấy những luồng sáng trắng xám nhức mắt. Hõm xương cô ma sát phát ra tiếng kêu răng rắc. Khi xoay tròn được gần 180 độ, cuối cùng bị một đường thẳng tắp chặt ngang – vẫn là bức tường xi măng đen. Giữa hai bức tường cao ngất, giống như con đường hành lang thật dài. Chống khuỷu tay xuống mặt đất, đứng dậy, bầu trời giống nhu một bức tranh cuốn trục được dàn trải, để lộ ra phần khung tranh sậm màu.
Cô ta đang ở trong thế giới hình chữ U.
Yết hầu phát ra tiếng thở gấp, là âm thanh nhỏ nhẹ của phụ nữ. Hít thở sâu, lồng ngực có một thứ đội lên, phập phồng rất nhịp nhàng, trên vai là mái tóc dài óng ả, còn cả khung xương ở giữa cặp chân dài.
Phía sau lưng vẫn là tường. Dưới màu xám ngắt của những đám mây đen, bốn bức tường nối nhau khép kín lại, từ chữ U biến thành chữ khẩu[1], giống như khảm nạm trên khung đen của bức ảnh, khiến người ta liên tưởng bức vải đen trắng được trùm lên di ảnh của người chết trong lễ truy điệu.
[1] Chữ “khẩu”: chữ Hán là “口”: hình dáng gần giống chữ Ư.
Không còn khuyên tai, chẳng còn vòng tay, trên ngón áp út cũng chẳng thấy dấu tích của chiếc nhẫn đâu nữa. Men theo dây xích, sờ đến mặt dây chuyền, một con thiên nga bằng pha lê của hãng kim cương Swarovski vô cùng xa hoa, nhẹ tới mức gần như không cảm thấy chút trọng lượng nào của nó.
Đầu ngón chân có thể cử động được rồi, mắt cá chân bé như một chú mèo nhỏ, bắp chân nhẵn bóng, còn nữa… cô ta mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, và chỉ còn lại một chân có mang giày.
Giày cao gót, 7cm, đế đỏ, Chritian Louboutin.
Mắt cá chân có mấy chỗ trầy xước, trên cánh tay cũng có vài vết thương đã đóng vảy.
Tay trái thò vào bên trong… Quần nhỏ vẫn còn, hơn nữa vẫn còn nguyên vẹn, không giống như việc bị người ta vội vàng mặc vào. Nước mắt men theo gò má chảy dọc xuống mu bàn tay, bên trong mắt có dây thần kinh nào đó đang đau dữ dội, giống như việc bị nha sĩ dùng máy móc khoan xuyên vào chiếc răng sâu của bạn.
Trước khi tìm thấy chiếc giày còn lại, cô ta đi chân trần, vịn vào bức tường xi măng thô ráp, khắp nơi toàn là bụi bặm và phân chim, cái giếng trời cô độc… Đây là một cái thùng, gần như là một hình chữ nhật tiêu chuẩn, hai đường trái phải là chiều dài, hai đường trước sau là chiều rộng, cộng thêm với nền đất cứng ngắc, rất giống với một chiếc quan tài đang mở nắp.
Ở góc tường có mấy gốc lựu um tùm, giống như một lùm cây vây quanh lấy những đóa hoa màu đỏ lửa. Khóm cây ngải cao hơn đầu người, đám dây leo lan ra nhiều tới mức khôn tả. Ngần ấy thứ tạo nên một mớ hỗn độn, khô khan. Tịch dương giống như một vũ đài truy quang, vượt qua bức tường cao vợi chiếu thẳng vào hai mắt, và cả những đóa hoa thạch lựu yêu kiều.
Trên đỉnh của bức tường đối diện với cô ta, phía mặt trời lặn, lộ ra một khúc của tòa chung cư cao tầng, kiểu tầng này thường phải ở khoảng tầng thứ 30 – thật khó để tưởng tượng, chỉ cách một bức tường, mà lại chỉ có thể nhìn thấy mấy tầng trên cùng của nó. Ở phía xa hơn của hướng ngược lại, nhìn thấy hai cao ốc ốp kính bên ngoài, mặc dù chỉ là một phần nhỏ, nhưng tính ra cũng phải 4-5 tầng. Bên tai vang lên đủ loại âm thanh hỗn độn, tiếng còi ô tô ồn ã, nhấp nhô, giống như được truyền tới từ phía mặt đất xa xôi…
Cô ta bị giam cầm trên đỉnh của một tòa nhà cao khoảng 20 tầng.
Giếng trời, thật ra là một vườn hoa trên không trung, chỉ có điều xem ra nó đã hoang phế khá lâu. Vườn hoa bị bao quanh bởi bốn bức tường cao vợi, ngoại trù không có nóc ra, thì nó chẳng có gì khác so với nhà tù. Nhưng tốt xấu gì thì nhà tù cũng còn có cửa sổ, nơi này còn chẳng có gì. Vì sao mình lại ở đây? Thôi Thiện băn khoăn nhìn lên bầu trời, tưởng tượng một cô gái giáng xuống từ mây xanh.
Cả ngày trời, cô ta đã thử đủ mọi cách để thoát thân, nhưng mỗi bức tường thấp nhất cũng hơn 3 mét, kiễng chân lên, vươn tay ra cũng chẳng với được một nửa. Thôi Thiện không thấp, đôi chân và cánh tay rất dài, chỉ đứng bình thường thôi đã 1,65 mét rồi. Bức tường xi măng ở phía Nam có chút khác biệt với ba bức tường còn lại. Màu sắc của nó nhạt hơn, dùng lực gõ vào có cảm giác rất rắn chắc. Góc tường có một đường ống nước nhỏ. Dùng bước chân để đo đạc nhà tù này: Dài 10 mét, rộng gần 4 mét, là một hình chữ nhật tiêu chuẩn. Làm một phép nhân đơn giản, diện tích là gần 40 mét vuông.
Không muốn lặp lại tất cả những lời lẽ không đẹp đẽ đang tồn tại ở trong đầu. Dù gì thì cũng là nhà giàu mói nổi, chân đi giày đế đỏ Chritian Louboutin huyền thoại, trên tóc còn vương chút tàn hương của nước hoa Chritian Dior, ngặt một nỗi chẳng đeo dây chuyền vàng – mà lại cứ liên tục văng hàng trăm câu “Shit”, đối với một thục nữ mà nói thì chẳng phải là thói quen tốt đẹp gì.
Phía sau đầu bị sưng lên một ụ, chạm nhẹ vào cũng rất đau. Trên mái tóc được buộc lên còn lưu lại vết máu đã đông cứng lại. Thôi Thiện đoán rằng mình bị người ta ném từ trên tường xuống, không may phía sau gáy bị đập xuống nền xi măng rắn chắc…
Không tìm được gương, một vũng nước nhỏ cũng chẳng có, không nhìn được khuôn mặt của chính mình lúc này. Cô ta dùng ngón tay thon dài lướt dọc những đường nét trên khuôn mặt mình. Mắt hai mí, khoảng cách giữa hai lông mày rất vừa vặn, sống mũi không cao không thấp, nhỏ nhắn nằm trên huyệt nhân trung[1]. Đôi môi hơi mỏng, nứt nẻ vì thiếu nước. Cảm giác của xương hàm và cằm đều rất tự nhiên, chưa từng trải qua phẫu thuật thẩm mĩ. Làn da tương đối nhẵn mịn, chắc hẳn phải dùng rất nhiều mĩ phẩm dưỡng da. Đầu ngón tay quệt ra được một lớp phấn mỏng. Cánh tay và bầu ngực trắng ngần, lau ra được đầy bụi bặm và cáu ghét, tóc tai rối bù, rất giống nữ thần… kinh.
[1] Phần ngấn rãnh môi trên thẳng từ mũi xuống.
Eo của cô rất nhỏ, trên bụng hơi gợn một vết sẹo lồi. Người nặng khoảng 50 ki-lô-gam, và vẫn sẽ còn tiếp tục gầy đi. Chiếc váy liền không tay họa tiết hoa nhỏ, để lộ ra phần dưới của đôi vai và đầu gối, cổ chữ V khoét sâu xuống tận ngực, ẩn sau đó là chiếc áo ngực size B[1] đầy đặn. Cô cởi bỏ quần áo, muốn tìm xem có vết tích lạ nào trên người không. Thật may, phần eo không có vết thương của trò lấy thận, trên bụng không có nếp nhăn do mang bầu, lại càng không có vết dao mổ đẻ.
[1] A, B, C là kí hiệu chỉ mức độ to nhỏ của quá áo lần lượt tù nhỏ tới lớn.
Thôi Thiện tin rằng trong tử cung của mình, vẫn còn một phôi thai nho nhỏ, chỉ lớn bằng một chú ốc nước ngọt.
Nhưng mà, phần da trên cánh tay trái có mấy chỗ hơi đỏ lên, nhìn kĩ thì giống như là bị kim châm.
Liệu có phải đã bị xâm phạm quá mức?
Cô còn nhớ Dior, Chanel, Gucci, Prada, Burberry… Kaede Rukawa[1], F4 và RMS Titanic. Thế vận hội Bắc Kinh năm đó Trần Quán Hy rất máu lửa. Hội chợ triển lãm Thượng Hải. Tai nạn đường sắt cao tốc. Bụi PM2.5[2]. Vưong Phi lại ly hôn. Mỗi người đang đang dùng Wechat[3], giống như vô số những mảnh thủy tinh vỡ, đâm vào phần sau gáy, như màn tuyết trắng, ánh sáng chói vàng.
[1] Nam chính thứ 2 trong bộ truyện tranh Nhật Bản Slam Dunk (Cao thủ bóng rổ).
[2] PM là một hạt vật chất gây ô nhiễm không khí. Các chỉ số theo sau PM là kích thước của chúng. Bụi PM2.5 là loại bụi nhỏ nhất trong khí quyển. Chúng có thể gây viêm nhiễm đường hô hấp và làm tăng nguy cơ tử vong của những người mắc bệnh ung thư phổi và bệnh tim.
[3] Phần mềm chat trực tuyến trên điện thoại của Trung Quốc.
“Cứu mạng!”
Cứ cách hai tiếng đồng hồ một lần, Thôi Thiện lại gào thét điên cuồng. Cổ họng rát cứng, giọng khàn đi. Cô ta đang khóc.
Nhà mới không có cửa sổ, chang có nóc nhà, vật dụng trong nhà lại càng không có, bù lại nó có một khoảng sân thượng rộng lớn, thạch lựu và cỏ dại mọc um tùm. Cô ta coi bức tường phía nam như cái tủ giày, chỉ có một đôi giày cao gót, chiếc còn lại tìm thấy rồi.
Dựa vào vào những tiếng tạp âm đang vang lên xung quanh mà phán đoán, thì bên dưới có lẽ là cầu vượt xuyên qua thành phố, dòng xe cuồn cuộn chẳng kể ngày đêm. Còn cả điểm giữa con đường trong công viên hay thành phố được phủ xanh, buổi chạng vạng sẽ bị các bà các mẹ đã về hưu chiếm lĩnh, bật bản nhạc “Phong cách dân gian tuyệt nhất” khiến người ta đinh tai nhức óc. Đợi khi các mẹ về nhà, xem thanh xướng kịch[1] về thời kì kháng Nhật, người ca sĩ lưu lạc có mái tóc xòa dài xuống vai, gảy guitar điện hát “Bắc Kinh, Bắc Kinh” hoặc “Những tháng ngày rực rỡ”.
[1] Thanh xướng kịch (Oratorio) là một thể loại âm nhạc cổ điển quy mô lớn viết dành cho dàn nhạc giao hưởng, ca sĩ solo và dàn hợp xướng.
Đêm thứ nhất.
Thật may giờ đang là giữa hạ, Thôi Thiện dọn sạch một góc trống bên dưới bờ tường, nằm bên cạnh bức tường hướng nam. Ánh trăng như một tấm thảm phủ lên người, ở góc này chỉ có thể nhìn thấy bầu trời, giống như quay lại trăm vạn năm về trước, cũng lại có chút gì đó hoang dã, xa xôi, mùa xuân lướt qua cánh hoa bên hồ, trên khuôn mặt còn vương đầy những cánh bồ công anh nhỏ. Lúc đó, bầu trời đêm sạch sẽ hơn hiện giờ, chẳng có lấy một ngọn đèn, yên lặng hệt như thế giới của những người khiếm thính.