[12 Chòm Sao] Khúc Hát Ngàn Năm

Chương 22: Ta Muốn Tuyển Nam Thiếp


Bạn đang đọc [12 Chòm Sao] Khúc Hát Ngàn Năm: Chương 22: Ta Muốn Tuyển Nam Thiếp

Không thể tin được Mộc Bảo lại điên rồ nghĩ ra một sáng kiến vô cùng hay, khi đến Chu Tương Quốc nàng không thể chần chừ liền ra lệnh tuyển nam thiếp và tất nhiên là cho… Chu Bình.
Chu Bình dở khóc dở cười nhìn nàng tự ý ngồi lên ghế của hắn, cầm bút lông nguầy nguậy vài nét, nói thật thì chẳng đọc được gì cả, hắn cuối người, khuôn mặt áp sát vào má nàng:
– Nàng đang ghi cái gì vậy?.
Mộc Bảo đánh nhẹ vào vai hắn, miệng tủm tỉm cười, đôi mắt híp chặt lộ vẻ hài lòng:
– Ngốc! Người ta chiêu quân, ta chiêu thiếp.
– Nữ tử?.
– Không, nam tử.
Khuôn mặt Chu Bình thật nhiều vạch đen, hắn đưa tay giật phăng tấm giấy trên bàn không ngừng xé tan nát và bỏ vào miệng nhai. Bảo Bảo giật giật khóe môi, không biết nên cười hay nên khóc, nàng đương vận y phục phong phanh, đôi chân ngọc ngà thả trần lộ ra một mảng da trắng ngần, cổ áo khoét rộng, trung y bị nàng săn lên để lộ đôi tay thon dài mảnh khảnh, nàng nhảy đỏng lên:
– Này, sao ngươi lại ăn giấy của ta? Biết ta viết cực lắm không?.
Nhưng đáp lại Mộc Bảo chỉ là ánh mắt sắc bén chết người của Chu Bình, hắn hừ lạnh rồi chắp tay sau lưng nâng bước ra ngoài. Bảo nhi không phục, nàng lì lợm viết lại tờ mới một cách khó khăn, khốn khổ, đây không phải là chữ quốc ngữ. Không được bỏ cuộc.
Sau vài canh giờ cuối cùng nàng cũng chắp bút xuống nghiêng mực, vẻ mặt nhẹ nhõm vui vẻ với tác phẩm mình mới làm ra, Bảo Bảo xếp gọn tờ giấy đưa cho tiểu thái giám ngoài cửa, sau đó nhảy chân sáo tìm Chu Bình. Nét điềm đạm, thoát tục của Mộc Bảo trong một khắc đã mất sạch, nàng cứ như nữ tử tùy tiện xông thẳng đến nam nhân.

Chuyện là thế này, lúc nàng đến vườn thượng uyển thì thấy Chu Bình cùng vài bá quan văn võ ngồi chơi cờ, ngâm thơ. Vì nghĩ hắn tựa nữ tử, nằm dưới luôn mà có gì mà cấm cử, nàng liền lao tới, choàng tay ôm cổ hắn, khẽ trêu đùa:
– Thiếp nhớ chàng quá!.
Sau đó hôn nhẹ vào má hắn, lúc đó Chu Bình đương uống trà và sặc đến nước mắt tràn mi, vỗ ngực không ngừng. Mặt hắn đỏ như gấc, bá quan văn võ xung quanh cũng không khác hắn bao nhiêu, người nào cũng cuối đầu, vành tai đỏ chót, thế mà Mộc Bảo vẫn bình thản chẳng để ý đến, thậm chí nàng còn không biết ngượng nữa mà.
Chu Bình xoay người: – Đừng làm loạn.
Rồi nhẹ nhàng cởi áo bào khoác cho nàng, thật không tưởng tượng được mẫu nhi thiên hạ tương lai lại là một nữ tử tùy tiện thể hiện tình cảm thái quá trước mặt mọi người. Chưa hết, nàng còn phong tình trong bộ y phục mát mẻ, hình như muốn quyến rũ cánh mày râu. Nhìn tổng quát chỉ có thái giám là bình thường như không có chuyện gì, còn ai cũng ho khan và tạ lỗi khấu đầu với Chu Bình, mong được trở về phủ trước khi tăng xông máu. Bỗng nhiên một giọng nói nhỏ vang lên:
– Xem kìa, đây là Hoàng hậu sao? Thật sự là một nỗi sỉ nhục quốc thể.
Nói gì thì nói, Mộc Bảo tai rất thính, nàng đang cười tươi như hoa đáp lại ánh mắt vô hồn lãnh đạm của Chu Bình, thì lòng nổi lửa, quay phắt đầu theo hướng phát ra giọng nói:
– Lạ lắm hả? Giả tạo vừa thôi, mấy người cũng ghê gớm lắm chứ có vừa. Nhà thì thê thiếp xếp hàng chờ, còn ra đường thì đi lầu xanh hằng ngày. Ai không phục lên đây mà nói, đừng có nói xấu sau lưng như thế!.
Người vừa nói liền câm bật, cả người đổ mồ hôi lạnh, bờ vai ông ta run lẩy bẩy khiến Bảo Bảo nhếch mép cười. Một tên ngụy nam tử, đầu đội tả giấy chân đạp cứt chó đây mà.
Chu Bình sắp chút nữa đã đánh cho nàng ngất rồi, hắn kiềm nén bồng nàng lên tay, một mạch đi mất hút. Bảo Bảo được ẵm đỡ mỏi chân, thế là nàng liền cười toe hỏi hắn:
– Này ngươi thích vạm vỡ anh sái hay là nho nhã thư sinh?.

-… – Hắn im lặng, mắt nhìn về trước, môi không hé mở dù là thở.
– À, hai cái ngươi đều không thích, vậy ta biết rồi ngươi muốn lai giống cả hai.
Nàng vỗ tay tự dương rằng bản thân nói quá chuẩn, còn choàng tay ôm lấy cổ hắn nữa, xem ra Chu Bình cũng cứng rắn lắm chứ, chỉ là da hắn trắng và mịn cứ như nữ tử ấy. Hắn bỗng cuối đầu, mâu quang đục ngầu nổi đầy tia đỏ, miệng hé nhẹ, hơi thở ấm nóng phả vào mặt Bảo Bảo.
Cười nhẹ như bâng:
– Biết ta muốn làm gì bây giờ không?.
Bảo Bảo lắc đâu, mắt chờ đợi, khóe môi nâng cao. Chu Bình bình ổn từng câu từng chữ:
– Muốn mang nàng ăn sạch.
Chưng hửng, Mộc Bảo tái mặt, lắc đầu liên tục, giọng nói nàng lảnh lót vô cùng ngây thơ vô số tội:
– Ngươi là thụ thì sao lên được, ngàn vạn phần không được đâu. Đừng có cố gắng quá sức của mình, ta hiểu, ta thông cảm được mà.
Chặc lưỡi, nàng thật thương cảm cho hắn, chắc là muốn thể hiện bản lĩnh nam tử đấy nhưng mà hắn vốn dĩ đâu có.

Chu Bình gân xanh nổi đầy, hắn hừ lạnh, lòng biến tấu từng hồi sóng, hắn muốn nhai nát cái miệng nói nhiều của nàng. Sao mỗi lần Bảo Bảo nói đến việc cho hắn một nam thiếp thì lòng lại khó chịu đến thế, bóng dáng Hàn Dương mờ ảo trước mặt, đôi mắt hắn đượm buồn nhưng rất nhanh che giấu đi, môi mím chặt thành một đường dài, vô thức bước đi không định hướng. Cho đến khi đôi tay bé nhỏ lạnh toát áp lên má hắn:
– Ngươi định đi đông lạnh ta sao?.
Lúc này hắn mới hoàn hồn trở lại, bước chân hắn đã vô tình đưa cả hai xuống mật thất băng ngọc, nơi lạnh lẽo mà hắn cố tình tạo ra. Bảo Bảo từ tay hắn nhảy xuống, lạnh đến nỗi hai hàm răng đánh lập cập vào nhau nhưng biểu hiện của Bình ca thì hoàn toàn ngược lại, hắn chẳng hề mang theo sự lạnh lẽo.
Một khối băng tinh khiết trước mặt làm nàng tò mò bước lại, rất nhanh hắn đã kéo nàng lại vào lòng:
– Trở về thôi.
Nàng không chịu, vùng khỏi tay hắn:
– Cái thứ đó là gì vậy?.
Lời chưa dứt bước chân đã đi đến bên khối băng tuyết ngọc tinh khôi, thân thể nữ tử xinh đẹp thoát tục tựa đang ngủ say nằm bên trong đó, đôi má nàng đã không còn hồng nhuận như dáng vẻ kiềm diễm mỹ lệ này, đôi môi nhỏ nhắn tím tái, da dẻ nàng vẫn rất sống động, sạch sẽ nhưng mang theo một màu trắng kỳ dị. Bảo Bảo bụm chặt miệng, cố ngăn cản tiếng la của bản thân thoát khỏi cổ họng.
Nàng không ngừng nhìn nữ tử bên trong rồi lại đưa mắt về phía Chu Bình đứng chôn chân tại chỗ, hắn không bước tới cũng chẳng đi lùi chỉ đưa tay cùng giọng nói ôn nhu nhất:
– Trở về thôi.
Tất nhiên nàng sẽ không trở về đâu, bởi vì nữ tử bên trong khối băng chính là… Mộc Bảo thời hiện đại trong cung trang cổ đại.
– Đây là?.
Ngón trỏ thanh tao của nàng khẽ đưa ra chỉ vào thân xác bên trong khối băng, mắt mở to muốn lọt tròng, đây chính là thân thể của nàng, đích thị là như thế rồi. Chu Bình bước lại gần kéo nàng vào lòng, thở dài:

– Đây là hoàng muội ta, nàng ấy trúng độc cổ và mất cách đây hai năm.
– Còn Chu Giải?.
– Là nghĩa muội kết nghĩa với hoàng muội ta, cả hai đều là người thân cuối cùng, đối với ta đều là muội muội đáng yêu. Ta đã mất một người, nên…
Vẻ chân thực trong giọng nói của hắn, và cả ánh mắt đầy ấp yêu thương bao phủ tầng sương mỏng khiến tim nàng nhẹ động, lời của hắn là thật, người bên trong này chắc có lẽ chỉ là trùng hợp?. Bảo Bảo kinh ngạc:
– Ngươi tiếp cận Hàn Dương cũng vì Chu Giải, ngươi muốn bảo vệ muội ấy?.
Chu Bình thoáng ý cười:
– Nàng không ngốc như ta tưởng! Nhưng đối với Hàn Dương, tình của ta giành cho huynh ấy là thật.
Gật đầu, nàng hiểu mà:
– Ân.
Vỗ vào tấm lưng rộng lớn đang muốn ngã vào người nàng, Mộc Bảo nắm tay hắn tìm đường ra theo trí nhớ lúc được đưa vào. Nàng còn ở trong đây chốc nữa sẽ đóng thành băng đó, trước khi rời khỏi nàng vẫn cố gắng quay đầu lưu luyến thân xác hoàng muội của Chu Bình, lòng nàng đau như thắt. Tại sao tên Tử Dai kia thích chơi xỏ quá vậy?.
Cơ mà, Bảo nhi đúng là người nhớ rất dai: – Ngươi muốn nam thiếp của ngươi cao hay lùn.
Chu Bình khóc không ra nước mắt, nãi nãi của hắn ơi!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.